Khi tôi và Oanh công khai tình yêu, bạn bè đều xuýt xoa, ngưỡng mộ là trời sinh chúng tôi ra để dành cho nhau. Tôi 27 tuổi, khỏe mạnh, được trai là nhân viên thu ngân của một ngân hàng cổ phần thương mại. Còn Oanh 23 tuổi, xinh gái, em làm việc tại cửa hàng giới thiệu sản phẩm của một công ty mỹ phẩm có vốn nước ngoài.
Cả hai chúng tôi đều có bằng tốt nghiệp đại học, đều thuê nhà sống ở thành phố nên điều kiện tìm hiểu, gắn bó bên nhau thuận lợi. Ba má tôi đã nghỉ hưu vì tôi là con trai út, còn bố, mẹ Oanh ở Bắc vẫn còn làm việc ở cơ quan khi Oanh là chị cả trong nhà.
Đôi bên gia đình nhiệt tình ủng hộ mối quan hệ của tôi và Oanh khi chúng tôi đưa nhau về ra mắt. Sau 2 năm, tình yêu của tôi và Oanh được khẳng định bằng một đám cưới vui vẻ, đầm ấm. Vợ chồng trẻ không đủ kinh tế để mua nhà riêng, mà Oanh của tôi lại ghét sống trong những tòa nhà chung cư đông đúc, nên cuối cùng chiều ý vợ, tôi thuê một căn hộ vừa đủ rộng trong ngõ nhỏ gần trung tâm thành phố.
Tôi làm việc theo giờ hành chính còn Oanh theo ca kíp của cửa hàng, nhưng muộn nhất cũng chỉ gần 10 giờ đêm là em có mặt ở nhà. Oanh nấu ăn rất ngon, bữa cơm nào tổ ấm của chúng tôi cũng tràn ngập tiếng cười, tiếng chuyện trò vui vẻ của vợ chồng tôi.
Oanh sống quảng giao, em lởi xởi, tốt tính, hay giúp đỡ người khác, nên chẳng mấy mà hàng xóm láng giềng đều thân thiện với em. Nhất là anh Trân, một người đàn ông trung tuổi, vợ con ở quê lên thành phố thuê trọ làm bảo vệ cho một cửa hàng buôn bán điện thoại di động.
Anh Trân hàng xóm hiền lành, ít nói, nhiều khi thấy anh lặng lẽ nhìn theo mấy đứa trẻ con nô đùa, chọc gẹo nhau ầm ĩ hoặc quay đi trước cảnh một gia đình có đầy đủ cha, mẹ, con cái tíu tít chuẩn bị bữa cơm cuối tuần, tôi và Oanh lại thì thầm cám cảnh cho anh.
Một lần cách đây đã lâu, Oanh nghỉ buổi song để vào ca chiều, theo lệ thường trưa tôi ghé nhà ăn cơm cùng vợ, nhưng hôm đó bất ngờ nhận được điện thoại của Oanh, em bảo anh Trân bị sốt cao em phải đưa anh vào viện vì không có ai thân thích, nên tôi tự lo cho mình.
Oanh còn cẩn thận năn nỉ tôi đừng giận em vì em chỉ đơn thuần là làm việc thiện giúp lúc anh Trân gặp hoàn cảnh éo le mà thôi. Biết Oanh thương người tôi không giận em mà còn vui vì có được người phụ nữ nhân hậu, đáng quí.
Cũng may anh Trân sốt, cảm nên chỉ phải nằm viện mấy hôm…Từ ngày anh Trân khỏi ốm tôi thấy Oanh chăm sang nhà nhà anh Trân lắm, khi thì mang ít thức ăn, lúc mua hộ anh thuốc uống hay chỉ đơn giản là sang xem anh Trân có ổn không vì anh sống một mình!
Nghỉ tính vợ trước khi yêu tôi, em vẫn được bạn bè, hàng xóm ca ngợi là trẻ người, nhưng biết đối nhân, xử thế nên tôi cũng cho qua. Bước vào những tháng của quí cuối cùng một năm, công việc của tôi bộn bề bận rộn, nên tôi bảo Oanh buổi trưa hàng ngày tôi sẽ đặt cơm văn phòng, còn Oanh cứ chủ động ăn uống, sinh hoạt để theo ca kíp của mình.
Những tưởng mái ấm của chúng tôi an lành, hạnh phúc để còn thực hiện kế hoạch có thêm thành viên mới, nào ngờ Oanh đã làm cho trai tim tôi tan nát.
Sự việc xảy ra ngày hôm qua, sau khi dùng xong suất cơm trưa tôi bị đau bụng rồi nôn ói đến mệt lả, biết chắc vợ ở nhà nhưng không muốn em lo lắng nên tôi gọi taxi về nhà mà không điện thoại báo trước cho em.
Ban ngày mà Oanh khóa cửa kĩ càng, rèm buông kín mít khiến tôi chột dạ. Điện thoại của em tắt máy, tôi phải đập cửa thật mạnh mà mãi lâu sau em mới ra mở. Đứng nép bên cô vợ trẻ, xinh đẹp của tôi là anh Trân hàng xóm “hiền lành ít nói” cả hai sượng sùng, ấp úng mãi chẳng nên lời…
* Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.