Munir Redfa muốn đảm bảo rằng không chỉ vợ và các con sẽ được đưa ra khỏi Iraq một cách an toàn mà còn cả cha mẹ anh và những người còn lại trong đại gia đình mình. Joseph sẽ lo việc đó. Joseph lo ngại rằng nếu mỗi thành viên trong gia đình đều biết rằng họ sắp rời đi, thì điều không thể tránh khỏi là toàn bộ kế hoạch sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, nhiều thành viên trong gia đình ông thậm chí chưa bao giờ được thông báo rằng họ sẽ rời Iraq. Đối với Munir Redfa, người Israel không chỉ đồng ý trả công hậu hĩnh và bảo vệ đầy đủ cho gia đình anh mà còn cung cấp cho anh "quyền công dân Israel, một ngôi nhà và một công việc suốt đời".
Munir Redfa cân nhắc kỹ và đi đến quyết định. Mordecai Hod, chỉ huy Lực lượng Không quân Israel (IAF), đã gặp trực tiếp anh và bàn bạc kế hoạch tẩu thoát.
Redfa sẽ bay theo đường zig-zag tới Israel để tránh radar của Iraq và Jordan. Chỉ huy IAF Hod nói: "Anh biết điều này sẽ nguy hiểm như thế nào. Chuyến bay dài 900 km. Nếu đồng nghiệp của anh đoán được anh đang làm gì, họ có thể cử máy bay đến thổi bay anh khỏi bầu trời. Nếu họ không thành công, người Jordan cũng có thể làm vậy. Hy vọng duy nhất của anh là giữ bình tĩnh và đi theo con đường này. Họ không biết điều đó, chúng tôi biết".
Hod tiếp tục: "Nếu mất bình tĩnh, anh sẽ chết. Một khi đã rời khỏi đường bay thông thường của mình thì không thể quay lại được".
Redfa dường như đã hiểu rõ điều này, trả lời ngắn gọn: "Tôi sẽ mang máy bay đến cho các ông".
Trong thời gian còn lại ở Israel, Munir Redfa và những người tổ chức Israel đã xem xét lại kỹ lưỡng kế hoạch tẩu thoát. Redfa rất ngạc nhiên khi thấy họ biết rất nhiều về những gì đang diễn ra ở căn cứ không quân của anh. Họ biết tên của tất cả nhân viên, cả người Nga và người Iraq, cũng như cách bố trí toàn bộ căn cứ. Họ biết rất chi tiết về quy trình của các chuyến bay huấn luyện: những chuyến bay dài vào những ngày nhất định, những chuyến bay ngắn vào những ngày khác.
Redfa sẽ phải chọn một ngày mà anh được phép thực hiện chuyến bay đường dài.
Viên phi công và nữ đặc vụ Mossad trở về Iraq từ châu Âu. Chẳng bao lâu sau, lần lượt các thành viên trong gia đình Redfa bắt đầu rời khỏi đất nước, người thì đi du lịch, người đi chữa bệnh…
Munir Redfa ấn định ngày hành động là 16/8/1966. Anh tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách tốt nhất có thể, với những đồng nghiệp mà anh sẽ không bao giờ gặp lại. Redfa yêu cầu đội mặt đất đổ đầy bình xăng của mình đến mức tối đa, mức mà các cố vấn Nga thường phải ký. Nhưng người Iraq không thích cố vấn Nga. Điều này có lợi cho Redfa. Redfa là một phi công ngôi sao, họ rất vui khi tuân theo mệnh lệnh của anh, hơn là lệnh của người Nga.
Đúng ngày đã định, Redfa cất cánh. Sau khi bay về phía Baghdad, anh rẽ sang hướng Israel. Radar của phi hành đoàn mặt đất bắt được một đốm sáng trên màn hình hướng về phía Tây và họ điên cuồng yêu cầu anh quay lại. Redfa không làm theo. Mặt đất cảnh báo sẽ bắn hạ máy bay. Đáp lại, viên phi công tắt radio.
Cách đó vài trăm kilomet, radar của Israel đã phát hiện được đốm sáng trên màn hình. Họ cử một đội Mirage của IAF đến hộ tống anh. Redfa thực hiện các tín hiệu đã được sắp xếp trước và đội Mirage bay cùng anh đến một căn cứ sâu trong sa mạc Negev.
Ngày hôm đó, các đặc vụ Mossad đã thuê hai chiếc xe tải lớn và đón những thành viên còn lại trong gia đình viên phi công, những người có vẻ như đã rời Baghdad để đi dã ngoại. Họ được đưa đến biên giới Iran và được hướng dẫn bởi lực lượng du kích người Kurd chống Iraq. Khi đã an toàn ở Iran, một chiếc trực thăng đón họ và đưa cả nhóm đến một sân bay, từ đó bay đến Israel.
Báo chí khắp thế giới lập tức đăng tải câu chuyện giật gân về một phi công người Iraq lái chiếc MiG-21 của mình đào tẩu sang Israel.
Giống như tất cả các tin tức khác, tin nóng này xuất hiện trên báo chí vài ngày và nhanh chóng bị hầu hết mọi người lãng quên… Nhưng có những người không quên, đó là các nhà lãnh đạo quân sự của Mỹ, Pháp, Anh và các cường quốc khác. Họ ép người Israel phải cho xem chiếc máy bay đầu tiên của phe đối địch đã rơi vào tay Israel.
Người Nga rất tức giận. Bí mật về sức mạnh không quân của họ đã bị xâm phạm nghiêm trọng. Họ đe dọa người Israel một cách dữ dội và yêu cầu trả lại máy bay.
Tất nhiên, người Israel đã không trả lại, nhưng họ cũng không chuyển nó cho Mỹ vào thời điểm đó để xoa dịu cơn thịnh nộ của Nga.
Hơn nữa, vụ việc đã làm giảm uy tín của KGB, và tất nhiên của người Iraq. Redfa không phải là một thiếu sinh quân non nớt, mà là "một trong những phi công giỏi nhất đất nước, và anh ta đã được an ninh Liên Xô và Iraq sàng lọc rất kỹ lưỡng trước khi vươn lên vị trí phi công ưu tú của lực lượng không quân.
Người Israel đã không tiết lộ vai trò của họ trong vụ đào tẩu của Munir Redfa trong một thời gian khá lâu. Phải mất nhiều năm người Nga mới hiểu vụ chiếm đoạt chiếc MiG diễn ra như thế nào. Ngay từ đầu họ đã cho rằng Mossad đứng đằng sau việc này, và họ đã đúng.
Vài tháng sau, IAF cho Mỹ mượn chiếc MiG để thử nghiệm. Đó là một phần thiết yếu và rất quan trọng trong khả năng chiến lược của Mỹ. Lực lượng Không quân Mỹ đã sử dụng chiếc MiG-21 trong các trận không chiến mô phỏng với mục đích hiểu rõ hơn về khả năng của máy bay Liên Xô.
Đối với người Israel, lợi ích của việc sở hữu chiếc máy bay thậm chí còn ngay lập tức hơn. Trong một trận không chiến ngày 7/4/1967 với quân Syria, Không quân Israel đã bắn hạ 6 chiếc MiG của Syria và không có máy bay Israel nào thiệt hại. Trong Chiến tranh Sáu ngày vào năm 1967, Không quân Israel chiếm ưu thế áp đảo trên không trước phi đội MiG của Syria và Ai Cập.