...Vậy mà ở Việt Nam hai sự trái ngược này lại gắn liền với nhau.
Lễ hội ở Việt Nam có ngày có tháng, có mùa và tuỳ chốn tuỳ nơi không phải địa điểm nào cũng có lễ hội. Còn sự rác vứt bừa bãi ở nước ta thì quanh năm, bất kể lúc nào mùa nào. Bất kể nơi đâu. Từ chỗ bình thường cho đến chốn linh thiêng. Từ ngoài sân bóng quảng trường đến đền chùa, miếu mạo, bảo tàng, kỳ quan mang tầm thế giới.
Và càng có lễ hội thì sự vứt rác bừa bãi như được một sự xúc tác mạnh mẽ làm gia tăng hiện tượng vô văn hoá này. Cứ lấy như Lễ hội Chùa Hương - một lễ hội, linh thiêng vào hàng nhất nhì xứ ta, vậy mà từ hàng chục năm nay mỗi khi tiết xuân bắt đầu, để chuẩn bị cho khách thập phương hành hương về với đất Phật là các nhà tổ chức lại hùng hồn tuyên bố với nhiều cố gắng, biện pháp phù hợp để giữ sự trang trọng, linh thiêng cho lễ hội, tạo sự thoải mái cho khách hành hương.
Năm 2012 này, lãnh đạo huyện Mỹ Đức (Hà Nội) - nơi có thắng cảnh Chùa Hương cũng hùng hồn tuyên bố hàng loạt biện pháp cứng rắn để tạo sự thanh tịnh cho lễ hội. Một lò huỷ rác công nghệ Nhật trị giá 10 tỷ đã được lắp đặt cùng với hàng nghìn sọt rác sẽ được đặt để tận thu rác của du khách. Sẽ phạt nặng với mức 100.000 đồng cho lần vứt rác thứ nhất và 300.000 đồng nếu tái phạm.
Đáng buồn thay tính từ ngày khai hội (mùng 6 tháng Giêng Nhâm Thìn) đến nay, chưa đầy một tuần mà có thể nói tình trạng lộn xộn tại Chùa Hương vẫn không mấy được cải thiện. Sự chen lấn, xô đẩy vẫn diễn ra ở khắp nơi. Thịt thú rừng hoen máu vẫn treo đầy trước các quán trên đường vào Thiên Trù. Rác, vỏ hộp đồ ăn thừa vẫn nổi lềnh bềnh trên mặt nước suối Yến, ngập ngụa trên đường hành hương của các tín đồ.
Bất kỳ ở nơi đâu có lễ hội chuyện vứt rác bừa bãi cùng với sự “chặt chém” của các dịch vụ vẫn đang hoành hành, trở thành quốc nạn. Chưa biết bao giờ quốc nạn này được ngăn chặn triệt để. Tại sự bất lực của các nhà quản lý hay ý thức người dân?
Bách Thành