"Nếu như chiến tranh nguyên tử chính thức nổ ra, những người sống sót duy nhất đương nhiên là các thành viên nội các Hoa Kỳ chiểu theo kế hoạch di tản siêu mật của họ, cũng như một vài loại côn trùng khác như bọ, gián... Thêm vào là... toàn bộ dân số Liên bang Thụy Sĩ!", Frederik Venetz, Tổng giám đốc Công ty Trú ẩn và An ninh, nổi danh khắp Trung Âu qua các hoạt động chuyên nhắm tới sự tồn tại sau các thảm họa hạch tâm, khảng khái nhận định.
Camera an ninh quan sát mọi động tĩnh quanh K-20.
Trong thực tế dưới tầng ngầm của bất cứ công sở, trường học, bệnh viện, hay nhà riêng nào tại Thụy Sĩ đều thiết kế hầm trú ẩn tránh bom hạt nhân. Có cả thảy tới 27 vạn cơ sở ẩn náu kiên cố như vậy, trong tổng số 7 triệu dân của cái đất nước vốn theo đuổi tôn chỉ trung lập vĩnh viễn này. Một tỉ lệ cao tuyệt đối so với tất cả các quốc gia còn lại trên hành tinh.
"Vua của các hầm trú ẩn" phải kể đến khu công sự đồ sộ dành riêng cho giới viên chức liên bang cao cấp, được biết đến qua mật danh Công trình K-20. Trong trường hợp có đòn tấn công hạch tâm, toàn bộ ban lãnh đạo đất nước bao gồm cả các thành viên Quốc hội, cũng như đội quân cố vấn - trợ lý thiết yếu tháp tùng sẽ được di tản cấp tốc tới đây.
K-20 tọa lạc bên ngoài thủ đô Bern theo hướng xa lộ đi Kandersteg, trên độ cao 1.200m so với mực nước biển với bốn bề xung quanh là các triền núi cao tuyết phủ vĩnh hằng. Khối núi đồ sộ có đỉnh cao nhất tới 3.500m này có thể dễ dàng mục kích từ trung tâm thị trấn Sumiswald, lẩn khuất đâu đó bên dưới là một công trình quân sự trị giá 259 triệu frăng (hơn 200 triệu USD).
Công trình K-20 có diện tích ngang một tòa chung cư rộng lớn với sức chứa hàng trăm người, được tích trữ lượng nhu yếu phẩm thiết yếu cho cuộc sống dưới hầm sâu suốt nửa năm ròng, thời gian tối thiểu đảm bảo sự tồn vong sau các hệ quả từ chiến tranh nguyên tử, hóa học, hay sinh học quy mô toàn cầu. Sumiswald nằm ven trục lộ Bắc - Nam xuyên Thụy Sĩ, từ đô thị lớn nhất nước là Zurich tới đây mất gần 2 giờ đi xe hơi hoặc tàu hỏa.
Lối vào khu vực bao quanh K-20 tọa lạc gần cửa hầm phía bắc của tuyến đường bộ xuyên núi Liucheberg dài 14km. Khu nhà nghỉ Alp Stubli xây cất bằng gỗ sồi nổi tiếng là chốn cuối cùng du khách có thể lai vãng trước khoảng thung lũng kề khu vực cấm. Cổng chính của công trình tuyệt mật nằm không xa thác nước I d'Schleife, đổ xuống từ đỉnh Iegertose cao 2.154m.
Không hoàn toàn xám xịt nặng nề như người ta vẫn mường tượng về các căn cứ ẩn náu kín đáo, thiết kế kính màu xen lẫn bêtông trắng án ngữ lối vào công trình K-20 trông giống mặt tiền của một đường hầm chuyên dụng nào đó. Được khởi công vào thập niên 80 thế kỷ trước giữa cao trào Chiến tranh lạnh, cùng trọng tâm có thể trụ nổi trước các hỏa tiễn gắn đầu đạn hạch tâm của đối phương.
"Giới chức quân sự Thụy Sĩ khi ấy tỏ ra rất lo ngại trước thảm cảnh mùa đông hạt nhân tại châu Âu, điều tất yếu ắt xảy đến sau khi có đối đầu hạch tâm giữa Liên minh Bắc Đại Tây Dương và Khối Warsaw quy tụ các nước Xã hội chủ nghĩa Đông Âu trước đây", ông Pol Giwter, cựu Cố vấn cao cấp Chính phủ Liên bang nhớ lại.
Tới đầu thập niên 90, Quốc hội Thụy Sĩ biểu quyết trong một phiên họp kín nhất trí biến K-20 thành dạng boong-ke cấp nhà nước. "Ngay sau cổng chính là bãi đậu xe rộng mênh mông dành cho cả nhân viên dân sự lẫn quân sự - Cựu Đại tá dự bị Woneder Soldt, người từng tham gia diễn tập nhiều lần ở hầm trú ẩn đặc biệt cho biết - Tất cả các phương tiện điện tử kỹ thuật số cá nhân như điện thoại di động, camera và laptop đều phải gửi lại nơi tập kết. Việc chụp ảnh cả bên trong cũng như bên ngoài công trình bị cấm tuyệt đối.
Hệ thống máy quét nhân dạng sinh học sẽ kiểm soát mọi ngả ra vào nhằm bảo đảm không cho kẻ lạ đột nhập. Giọng nói và mống mắt là các dữ liệu ưu tiên cho việc kiểm tra một cách nhanh gọn và chính xác, hơn là xác định qua hình chụp và dấu vân tay cố hữu. Ngoài ra, bất cứ ai cũng phải thuộc nằm lòng mã số nhận dạng cá nhân (số PIN) được cấp từ Cơ quan An ninh Liên bang. Sau đó mọi người có thể hành trình theo tuyến đường sắt ngầm cỡ 5 phút là tới khu vực trọng yếu nhất thuộc K-20. Ai cũng có cảm giác như đang ở trong một con tàu vượt đại dương khổng lồ...".
Ngoài cửa chính ra, "vua của các hầm trú ẩn" còn có 2 cửa dự phòng khác. Một cửa thông với tuyến đường sắt trên cao, cửa còn lại dẫn ra thung lũng Gasterntal.
Để Chính phủ Liên bang có thể tiếp tục điều hành đất nước trong điều kiện thảm họa hạch tâm, các tầng bên dưới công trình K-20 được thiết kế chuyên biệt cho mục đích duy trì thông tin liên lạc, phát thanh và truyền hình, bao gồm cả phòng họp với các tỉnh trưởng bằng cầu truyền hình qua kênh mật mã.
Lối vào công trình K-20 ẩn giữa rặng Alpes.
"Riêng khu vực nghỉ ngơi dành cho các thành viên chính phủ phải nói là... hết ý, phòng ốc được bài trí công phu theo phong cách của các thập niên 50 và 60 thế kỷ trước", Iozef Lang, dân biểu địa hạt Stuge cho biết thêm. Vốn là thành viên Ủy ban An ninh Quốc hội Thụy Sĩ, ông I.Lang từng tham gia giám sát công trình tuyệt mật này ngay từ lúc chưa khánh thành.
Được biết ngoài K-20, trên lãnh thổ liên bang còn có 19 công trình tương tự, nôm na là mỗi địa hạt một hầm trú ẩn đồ sộ trị giá 80 triệu frăng. Hơn 30 năm trước Hội đồng Liên bang, cơ quan quyền lực cao nhất ở Thụy Sĩ đã ra một đạo luật, buộc chính quyền các địa phương phải xây cất cơ sở ẩn náu phòng chống bom nguyên tử lúc nguy cấp. Chi phí để duy trì các hầm trú ẩn cấp tỉnh cũng ngốn mất cả triệu frăng mỗi năm.
Thoạt đầu Chính phủ Thụy Sĩ không muốn cho bên ngoài biết về công trình K-20 nên nó được liệt vào dạng siêu mật, như nguyên văn lời người phát ngôn Kristof Bruner: "Nếu K-20 bị khám phá sẽ ảnh hưởng tới khả năng lãnh đạo đất nước, tới nền an ninh toàn dân, tới nhiệm vụ chiến lược của quân đội, cũng như quan hệ đối ngoại của Chính phủ Liên bang".
Điển hình là nhóm ký giả thuộc các nhật báo Thụy Sĩ hàng đầu như Le Temps và Basler Zeitung đã bị đưa ra tòa án binh trong năm 2003, xử tội ngụy tạo về sự tồn tại của căn cứ K-20 (!).
Chính giới Bern chỉ chịu đổi giọng sau loạt bài đăng tải trên tuần báo Đức Stern, qua lời người phát ngôn Oswald Zige của Hội đồng Liên bang: "Công trình tương xứng với những đóng góp có giá trị, bởi nhu cầu phòng thủ lúc diễn ra thảm họa vẫn là quốc sách hàng đầu. Tuy nhiên, trong điều kiện thời bình vị trí của các công trình tương tự không cần phải che giấu nữa".
Còn Tổng giám đốc F.Venetz phụ họa thêm: "Các cơ sở trú ẩn dự phòng rộng khắp là biệt tài sáng kiến của người Thụy Sĩ. Một khi chưa cần sử dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể tổ chức các dạ hội âm nhạc hay nghệ thuật đặc thù, hoặc đơn giản hơn là nơi... tàng trữ rượu vang lý tưởng nhất".
"Xét về mặt địa lý học thuần túy, chẳng khó khăn gì khi cần phát hiện công trình tối mật qua các công cụ tìm kiếm nhan nhản trên mạng Internet. Thiết bị định vị qua vệ tinh cho biết K-20 nằm chính xác ở 46 độ 28 phút 33 giây vĩ bắc và 7 độ 39 phút 54 giây kinh đông. Còn phần mềm phân giải ảnh của Google chỉ rõ K-20 ẩn sau đỉnh núi Blumlisalp có vài cây số", cựu Nghị sĩ I.Lang kết luận.