Giá cước rẻ là cơ hội để nông dân tiếp cận dịch vụ điện thoại. |
Lắp điện thoại mất... 2 chỉ vàng
Bố tôi vốn là một cán bộ Sở GTVT tỉnh Kiên Giang còn mẹ con tôi lại ở quê nhà mãi Nam Định. Đi lâu, ở xa, nhu cầu liên lạc của bố với 4 mẹ con chủ yếu là thư về, thư đi. Nhưng công việc bộn bề, ngồi viết thư cũng ngại nên bố tôi quyết định tích cóp tiền để lắp một cái điện thoại ở quê cho tiện việc liên lạc.
Hồi ấy, chi phí lắp một đường dây điện thoại hết 500.000 đồng, mua một cái máy hết 350.000 đồng, vị chi là hết 2 chỉ vàng mới có cái alô mà liên lạc (giá vàng chỉ có 450.000 đồng/chỉ). Lương của bố tôi thì chỉ có 200.000 một tháng, thế nên phải tằn tiện hơn 4 tháng trời, chẳng dám ăn tiêu, mới đủ tiền để lắp...
Có điện thoại rồi, thế là những cuộc điện thoại từ Nam ra Bắc cứ tới tấp. Cuối tháng, hóa đơn cước điện thoại cho mỗi cuộc tâm sự kéo dài gần 15 phút được quy đổi gần 100.000 đồng, được bố tôi gọi là "cắt cổ".
Khi đó, điện thoại liên tỉnh được chia làm 3 vùng theo khu vực địa lý. Từ Kiên Giang gọi ra Nam Định giá 5.500 đồng cho phút đầu tiên và những phút kế tiếp là 4.900 đồng/phút.
Tháng đó, trả trên 200.000 đồng tiền điện thoại gồm cả cước thuê bao tháng 68.000 đồng, bố tôi xót xa khi được mẹ báo tin giá thóc ở quê đang mùa giáp hạt 1.700 đồng/kg. Vậy là gần 1,5 tạ thóc đã hóa thành... những cuộc điện đàm Bắc - Nam.
Tháng đó, tiền lương của bố lại bị âm. Và cũng từ tháng đó, dù điện thoại đặt ngay đầu giường thì chúng tôi vẫn rất ít cơ hội được nghe giọng của bố. Bây giờ ngồi nhớ lại, tôi cứ ước hồi đó giá như gọi điện thoại cũng rẻ như bây giờ, chỉ mất có một bát phở là dùng điện thoại cả tháng, thậm chí nếu chỉ để nghe thì chả mất xu nào.
Một cuộc gọi bằng một tháng lương
Cũng chỉ vì bố tôi đã có điện thoại, nên anh tôi khi ấy đang làm ở công trình cầu Gián Khuất (Ninh Bình) cũng nhấp nhổm muốn alô cho bố. Cả công trường hồi ấy chỉ có mỗi một cái điện thoại, trưởng và phó công trình phải dùng chung. Hôm ấy, thừa dịp trưởng ban công trình về quê, anh lân la, thuyết phục phó ban công trình - người vừa là đồng hương, vừa bị anh nhận vơ là “bố vợ” cho phép anh alo một "cú".
Được chấp nhận, anh tôi đã "buôn" một chuyến đường dài vào Nam. Gần 8 năm trời hai bố con mới có dịp nói chuyện với nhau, tranh nhau kể chuyện. Nhưng ý thức giá cước cắt cổ, và ông bố vợ hờ đang rất sốt ruột, nên anh tôi đã phải quyết tâm lắm mới dừng cuộc gọi đường dài. Vậy mà sau này tiền cước được bưu điện gửi về lên tới hơn 160.000 đồng, gần bằng số tiền lương cả tháng của anh tôi.
Ngay khi nhận được hóa đơn, Trưởng ban công trình đã lập tức ra lệnh điều tra kẻ "phá hoại". Rất may, do lúc đó có rất nhiều người bị đưa vào diện tình nghi, anh tôi và ông bố vợ hờ thì tất nhiên không hó hé một chút nào nên cuộc điều tra đi vào bế tắc và vụ việc chìm dần xuống. Nhưng từ vụ đó, anh chẳng dám bén mảng tới chiếc máy điện thoại.
Mãi tận sau này, khi sóng di động bắt đầu phủ đến tận những công trình ở vùng hẻo lánh và giá đã rẻ đi rất nhiều, anh tôi mới dám dùng nhưng ban đầu cũng rất rất dè dặt với ngón tay luôn sẵn sàng ở nút ngắt cuộc gọi. Bây giờ, số tiền cả tháng của anh nuôi cái SumoSim của Viettel cũng chỉ khoảng 160.000 đồng.
Đức Hà