Từ hàng bao đời nay, hồ Tây vào mùa sen nở luôn khiến lòng người lữ
khách chẳng thể dứt áo quay đi.
Hương
sen, dáng sen và cả những điều tinh túy, tao nhã nhất của đất trời như
được lẫn trong từng cánh sen. Hồn sen được coi là tao nhã nhất luôn
thuộc về vùng sen Tây Hồ với những hình ảnh đẹp dịu dàng tinh khiết rất
riêng của Hà Nội.
Màu xanh tươi của lá, hòa với sắc hồng
dịu nhẹ của sen, những gam màu lạnh mát đó cứ bồng bềnh trên mặt nước
Tây Hồ, trong nền trời mây lồng lộng trong sáng tinh khôi, rất gần với
vẻ đẹp duyên dáng của những tà áo dài Việt Nam.
Vì thế, “thi nhân mặc khách” thưởng sen, thưởng trà, thưởng sắc.. mà không sao quên nổi bóng hình người phụ nữ Việt thướt tha bên đóa sen hồng.
Vào
sáng sớm, khi những giọt sương còn long lanh trên lá, khi mặt trời còn
chưa kịp chiếu rọi thứ ánh nắng gay gắt của mùa hè, đi qua đoạn đường
vào phủ Tây Hồ, người ta dễ bị ngây ngất bởi hương sen tinh khiết cứ nhẹ
nhàng vương vấn mãi.
Hương sen tao nhã, màu sen hồng lẫn trong màu xanh của lá đọng sương đã tạo nên một bức tranh hoàn mỹ. Và lẫn trong bức tranh tinh khiết của đất trời đó, là hàng vạn cánh chè đang được từng cánh sen ấp ủ nâng niu suốt đêm trường. Để chờ người làm Trà sen tới trút lọc.
Người Việt thường cùng với thú ngắm sen, thưởng thức thứ hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết lại sáng tạo nên một thú thưởng trà cầu kỳ mà thanh nhã tuyệt diệu, đó là văn hóa Trà sen Tây Hồ.
Trà sen Tây Hồ không phải tự nhiên mà vang danh, chưa nói đến sự cầu kì chế biến. Mà đầu tiên nhờ sự quý giá của sen Hồ Tây vốn rất riêng. Hoa sen nơi đây đẹp hơn mọi nơi khác, bởi sen Hồ Tây có nhiều cánh xếp vào nhau, nhụy vàng thẫm, cánh hồng phớt sắc, màu hồng rất lạ không nhạt không sẫm, hương thơm ngào ngạt.
Trong
những thứ trà uống, Trà sen quả là một tinh hoa của văn hoá Thăng Long
và những câu chuyện nghề làm Trà sen tinh quý đến nhường nào của người
Kẻ Chợ. Trà sen quý bởi được làm từ sen tươi, được ướp hương sống trong
hoa sen. Chỉ có sau mùa sen người ta mới có thể được thưởng thức loại
trà thơm đặc biệt này.
Từ xa xưa, người dân các làng cổ gồm: Quảng Bá, Tây Hồ và Nghi Tàm đã lưu truyền môn nghệ thuật tinh tế này. Trà sen cốt để dâng tiến vua quan và những bậc quyền quý, nhưng nay đã được đem ra tiếp khách tri âm hoặc là dùng làm thứ quà biếu gói trọn hương vị đất Hà thành… Dù dưới hình thức, ý nghĩa gì thì nghệ thuật ướp trà sen đã trở thành niềm tự hào của người dân Quảng An đất Đại Việt ta.
Một năm trồng
sen, thu hoạch vỏn vẹn chỉ trong vài tuần. Hoa sen, lá sen, thân sen, củ
sen đều được bà con dùng cho mọi việc. Nhưng thứ tuyệt vời nhất mà sen
Tây Hồ đem đến cho đời thì chỉ có một, là Trà sen.
Vào
buổi sáng sớm hay chiều tối là thời điểm bỏ trà, hái sen. Người làm trà
sen không đến trong ngày rộn rã ồn ào trên đầm, mà chọn thời điểm thanh
nhẹ lúc sẩm tối và sáng tinh sương mới là lúc những người trồng hoa
lặng lẽ chèo con thuyền nhỏ rẽ nước.
Đem những búp chè đã sao kỹ nhè nhẹ tách cánh sen hồng thả từng nhúm từng nhúm cho sen ngậm, để suốt đêm ủ ấp những cánh chè ăn trọn tinh tuý trời đất. Rồi đến sáng tinh sương lại se sẽ hái những đóa sen ngậm chè vẫn đang chúm chím nở.
Không chỉ có hoa mà lá cũng mang rất đậm mùi hương, thứ hương ngái nồng của thứ đất bùn vốn trầm lắng cả ngàn năm, vị ngọt của nước Tây Hồ thiêng đất Thăng Long. Bông sen hồ Tây cũng to hơn các bông sen nơi khác, màu hoa hồng tươi, khi nở bung cánh lớn.
Vì
thế, nếu được uống một hớp trà sen nghĩa là bạn đang uống cả một không
gian đất trời là vậy. Hỏi có thú chơi nào thanh tao nhã khí được như
vậy, có hương, có sắc có vị, có đầy đủ mọi rung cảm của thế gian trần
tục, nhưng lại không gắt không tham không tục. Xưa nay có lẽ chỉ có cư
dân Bách Việt mới đủ tự hào với thú chơi như vậy!