Trong những năm tháng chiến tranh thế giới thứ hai nổ ra, trùm phát xít Adolf Hitler là kẻ bị cả thế giới muốn tiêu diệt. Hitler là người thông minh và y hiểu rõ điều này hơn ai hết. Cộng với đầu óc đa nghi, Hitler luôn tin rằng những người thân cận y có thể bị Anh hay Mỹ mua chuộc và tìm cách ám sát y. Chính vì vậy, y rất sợ một ngày nào đó, khi ăn xong thì sẽ trúng độc và lăn ra chết với giấc mơ thống trị thế giới dở dang.
Làm công việc "cao cả"
Sau khi làm việc với Cục Phản gián, Cục Hậu cần thì Hitler cho rằng để chắc ăn nhất thì cần phải có người nếm thử thức ăn trước khi mang đến cho y dùng. Các thuộc cấp cho rằng chỉ cần dùng chó cho ăn trước là có thể phát hiện ra độc dược rồi nhưng Hitler gạt phắt đi. Y nói rằng có loại độc có khi miễn nhiễm với chó nhưng lại rất độc với người. Rồi y còn nói rằng có những thứ chó không chịu ăn như xà lách mà y lại muốn ăn thứ đó thì làm thế nào.
Cảm giác mỗi khi phải ăn giống như bạn đặt khẩu súng côn xoay ở thái dương và bóp cò. Không ai biết sau khi bóp cò thì tiếng nổ vang lên hay không có điều xảy ra. Với chúng tôi, cảm giác khi ăn thật kinh khủng, nước mắt ràn rụa và rất căng thẳng trong lúc chờ xem có gì phản ứng với cơ thể không. Mỗi khi bình yên sau một bữa ăn thì chúng tôi lại có cảm giác vui mừng rằng mình đã sống thêm một ngày để rồi lại lo lắng cho các bữa ăn tiếp theo".
Càng về cuối giai đoạn cuộc chiến, tính khí của Hitler càng thất thường và các bữa ăn của y cũng thất thường hơn. Hitler đôi khi ăn rất muộn và các đầu bếp phải liên tục hâm nóng thức ăn chờ xem lúc nào y đòi dọn bàn dùng bữa. Các chị em ca tối thì không được về mà lại phải chờ theo để được nếm thức ăn. Họ không được phép ăn trước vì tên phụ trách nói phải đói thì lúc ăn, phản ứng của thuốc mới thể hiện rõ.
Họ cũng không được phép nếm sớm hơn vì theo "quy định" sau khi thức ăn được đội nếm thông qua thì dọn ngay lên cho Hitler chứ không có chuyện muốn nếm lúc nào thì nếm. Những hôm Hitler lo quân nhà thất trận bỏ ăn thì chị em cũng đói lả theo.
Nếm thức ăn thử xem có độc tố không phải là nỗi lo lớn nhất của chị em. Đáng sợ hơn, họ còn bị cưỡng bức. Hitler thì không để ý đến các chị em của đội nếm lắm vì y không bao giờ gần gái lạ. Nhưng những tên lính thì luôn hau háu theo dõi chị em rồi nuốt nước miếng. Cũng vì ý do đó mà chúng toàn chọn các phụ nữ trẻ xinh xắn vào đội nếm để có gì "chén" luôn.
Bà Wolk cũng từng bị cưỡng bức bởi một tên lính SS. Khi đó, y gọi bà ra ngoài bảo quốc trưởng muốn ăn bánh ngọt nên cần một người nếm bánh đến gấp. Bà Wolk không dám nghi ngờ nên đành đi theo mà thật ra có nghi ngờ cũng chẳng dám cãi. Đến một căn phòng, y nói rằng cần phải kiểm tra người xem bà có mang thứ gì gây nguy hiểm cho quốc trưởng không nên bắt bà phải tự lột đồ ra để y kiểm tra. Rồi sau đó thì y đã cưỡng bức và bà không dám phản kháng với một kẻ có súng cùng với ý định phải chiếm đoạt bà bằng được.
Không chỉ bà Wolk mà các phụ nữ trong đội đều bị cưỡng bức thậm chí bị cưỡng bức tập thể nhưng không dám hé môi. Họ cảm tháy mình giống như những con vật bị nuôi nhốt trong chuồng và mất hết khả năng hay ý thức phản kháng. Cuộc sống của các thiếu nữ giống như địa ngục khi ngày phải làm chuột bạch thử đổ ăn còn đêm lại làm dụng cụ tiêu khiển của bọn lính SS. Mỗi khi thỏa mãn thân xác xong, chúng thường cho các phụ nữ uống một loại thuốc gì đó để tránh có thai vì nếu có thì việc điều tra rất phiền toái. Do bị uống thuốc này nhiều nên sau này, bà Wolk mất khả năng sinh con.
Ngày chiến tranh kết thúc, chỉ có vài người trong số các thiếu nữ ban đầu sống sót. Người thì bị trúng độc khi nếm thức ăn, người thì bị bom đạn và có cả người tự sát. Mọi người dân khác có thể trở lại cuộc sống bình thường nhưng với bà Wolk thì không. Chồng bà trở về từ chiến trường nhưng cuộc đoàn tụ của họ không hạnh phúc vì bà Wolk không thể sinh con với lý do nêu trên. Họ chia tay nhau và bà Wolk sống cô độc suốt gần 70 năm qua với ác mộng hàng đêm và cảm giác ớn lạnh mỗi khi đưa thứ gì lên miệng.