Đã có người tin ắt có người "bắt ma". Con ma cũng giống con cá dưới hồ, khó mấy cũng có ngư ông túm vây, xỏ mang mà tróc lên vậy. Tôi có diễm phúc được theo chân mấy thầy đi "bắt ma".
Chân dung “phù thủy bắt ma"
Ở tuổi ngoại ngũ tuần, tóc vẫn đen, nước da mai mái, dáng hộ pháp, Sông là người sống với người âm nhiều hơn… với vợ con bởi quanh năm suốt tháng y gắn bó với những dịch vụ như bốc mộ, cúng tuần tam, tuần thất, xem ngày giờ cho cả đám ma lẫn đám cưới!
Với thể lực của Sông, anh ta có thể cúng 1 lèo từ 5 giờ chiều đến 12 giờ đêm. Điều này thì tôi đã được chứng kiến 1 lần vào ngày rằm tháng Giêng tại ngôi chùa cổ gần Ngã Tư Sở, Sông cùng đám đệ tử cúng giải hạn đầu năm cho rất nhiều người từ đầu chí cuối… mà gần như “không có chủ nhật” (giờ nghỉ)… Sau gần 10 năm “làm ăn” cũng khấm khá, 3 năm trước, Sông cùng mấy đệ tử thành lập hẳn 1 công ty TNHH chuyên về văn hóa và tâm linh (thực chất là chuyên đi cúng). Nhưng không hiểu vì căn cớ gì, sau 1 năm hoạt động, công ty “tan đàn sẻ nghé” – Sông lại quay lại với nghiệp “thầy cúng”... tự do.
Một buổi đi bắt ma
Vốn là chỗ quen biết, biết tôi không mấy tin vào chuyện ma mị nên Sông đã đồng ý cho tôi bắt ma 1 lần để vừa thuyết phục tôi chuyện có ma, vừa để tôi mở rộng tầm mắt! Sáng một ngày đầu thu, vào chân đạo đồng tôi chính thức được “phiên chế” vào đội quân đi... bắt ma. Nơi ma nấp là nhà một đại gia ở phường An Dương, quận Tây Hồ, Hà Nội. Đây là khu nhà khá biệt lập, kín cổng cao tường, bên trong tòa ngang dãy dọc – đặc biệt còn có thêm ngôi nhà sàn rất đẹp. Theo gia chủ, lâu nay trong nhà luôn lục đục, làm ăn không yên ổn – đi xem bói bị phán là có ma nên phải mời thầy đến “tróc”.
Hôm ấy mưa sụt sùi, bầu trời mây đen vần vũ khiến không khí buổi bắt ma rất bí hiểm và nặng nề. Đàn được lập trên 1 chiếc gốc cổ thụ (gia chủ vẫn dùng làm chỗ tiếp khách), bát hương, gạo muối, gà luộc xôi oản hoa quả đầy đủ. Trên đàn các thầy còn bầy nhiều thứ hình nộm xanh đỏ tím vàng. Chiếu hoa trải la liệt, xung quanh là cờ phướn, đồ nghề gồm 1 trống cái, trống con, chuông, mõ, thanh la, não bạt, tiêu cảnh, một bộ sa đàn (gồm quần) áo cà sa, mũ liên hoa, tích trượng, tầm xích...
Hôm ấy vì ma thuộc loại “rắn mặt” mà trình độ còn thấp nên Sông phải nhờ 1 thầy “cao tay ấn” hơn mình (tên là Phong) từ Ninh Bình lên để... trợ chiến. Theo Sông, thầy Phong ở cấp độ Nhất phẩm nên có thể dùng 3 nén hương “thư” lên đàn, đàn tự bốc cháy... Vẫn theo Sông thì trong các chư thần, chư thánh, chỉ có 2 người có đủ tài bắt ma là Tề Thiên Đại Thánh - tức Đấu Chiến Thắng Phật và Sơn Tiêu Độc Cước (tượng pháp hiện đang thờ ở đền Độc cước ở thị xã Sầm Sơn, Thanh Hóa). Muốn bắt được ma phải biết tên của nó và nhờ Tề Thiên Đại Thánh và Tiêu Sơn Độc Cước bắt về. Sau đó thầy “thư” lên khăn và roi dâu để “khảo”...
Trận chiến “tróc” ma bắt đầu: Hai thầy mặc áo cà sa, đầu đội mũ liên hoa, tay cầm tích trượng, tầm xích – tay “bắt quyết”, miệng niệm chú, tiếng trống cái, trống con, thanh la não bạt liên hồi gióng lên, khói hương mù mịt, khiến không khí càng thêm ma mị. Sau màn chiêng trống, hai thầy quay ra màn “thư, khảo” ma, tróc tên tuổi ở đâu, chết như thế nào có ai thờ cúng...
Ngồi “chịu trận” thay ma hôm đó là 1 cậu bé chừng hơn 10 tuổi là cháu của gia chủ, trong không khí ma mị ấy, cậu bé chao đảo như lên đồng, miệng nói lảm nhảm. Sau 1 hồi, 2 thầy cũng tróc được tên... mấy con ma. “Ma” này khai rằng 1 số chết đói năm 1945, một số chết trôi từ nơi khác dạt về. Hai thầy rất đắc ý, sau đó thầy Phong lên đàn, miệng chú, tay bắt quyết, tay cầm roi dâu “thư” vào đùi mình để... khảo con ma đầu đảng. Nếu ngọn cờ (làm bằng cành tre) phe phấy và quay về hướng nào tức là ma muốn đi về hướng ấy, đạo đồng (là tôi) cầm gạo muối ném theo để tống tiễn ma, sau đấy đốt vàng mã để tạ là xong.
Tuy nhiên hôm ấy thầy Phong “thư” đến chảy cả máu chân mà ngọn tre vẫn không chịu... phe phẩy. Ngồi lấy hơi 1 lúc, cả hai thầy cùng “thư”, trống phách lại nổi lên inh ỏi, hương khói lại càng cháy tợn... Hình như do không khí mỗi lúc thêm nóng, gió từ ngoài thổi vào nên ngọn tre có phe phẩy đôi chút. Được thể thầy Sông quát tôi tung gạo muối theo hướng cành tre.
Ngồi suốt cả buổi chỉ chờ có vậy, tôi cầm cả bát gạo trộn muối hắt bừa theo hướng ngọn tre đang phe phẩy... Màn chiêng trông gióng lên 1 hồi như để tiễn lũ ma, hương vàng, mã cũng đồng loạt được hóa. Buổi lễ kết thúc, sự “bắt ma”... thành công tốt đẹp!