Tìm đến làng Xuân Biểu, xã Xuân Cẩm chỉ cần hỏi thăm mảnh đất bỏ hoang của gia đình ông Minh - Việt thì từ đứa trẻ con, anh chăn bò hay các ông già bà cả đều có thể chỉ đường đến tận nơi, kèm theo đó là những lời to nhỏ đầy vẻ kinh hãi. Một người phụ nữ dù đang tất bật ra đồng nhưng khi nghe chúng tôi hỏi thăm cũng nán lại: “Các cô hỏi để làm gì, định mua mảnh đất ấy à”.
Sau khi biết chúng tôi là phóng viên, người phụ nữ này à lên rồi nói thêm: “Tôi tưởng các cô đến mua thì không nên, mảnh đất ấy dữ lắm. Có ma hay không thì không biết, nhưng người trong gia đình ông bà ấy tang thương, chết gần hết rồi, giờ không ai dám ở, bỏ hoang cả mấy năm nay. Cứ đi dọc đê này đến đoạn cuối làng kia, trên đê nhìn xuống thấy cái nhà cấp bốn bỏ hoang ấy chính là cái nhà của ông Minh đấy”.
Theo lời chỉ dẫn, chúng tôi tìm đến ngôi nhà của gia đình ông Nguyễn Văn Minh. Ngôi nhà dựng trên mảnh đất rộng rãi, bằng phẳng, vuông vức khá đẹp nhưng quả thật ngay giữa ban ngày mà nó cũng khiến nhiều người “lạnh gáy” bởi cái sự hoang tàn, lãnh lẽo. Ngôi nhà cấp bốn lợp ngói bỏ hoang, tường rêu mốc, bong tróc, cửa chính khóa im ỉm, cửa sổ thì mất cánh toang hoang, nó dường như trở nên lạc lõng như ở một thế giới khác giữa làng quê trù phú ven sông này.
Anh Tuân, một thanh niên đi bắt lươn ngang qua thấy chúng tôi ngó nghiêng có ý tìm hiểu ngôi nhà cũng ái ngại chia sẻ: Bản thân tôi chuyên đi bắt lươn, soi ếch nhái, đi đêm hôm bờ bụi nhưng đêm cũng không dám vào khu vực này, đi qua thôi cũng đã thấy rờn rợn rồi. Chuyện gia đình ông ấy đúng là bi kịch lắm, có mấy năm mà 4 người lần lượt ra đi vĩnh viễn.
Những chuyện không hay trong gia đình ông Khanh vốn đã khiến nhiều người e ngại khi nói đến mảnh đất này. Hồi gia đình ông Minh mua, nhiều người đã bàn tán xôn xao, gàn ông nên nghĩ lại. Ngày đó ông Minh có lò nung gạch, thấy mảnh đất vị trí đẹp, rộng, vừa đào ao nuôi cá được lại vừa có đất để nung gạch nên ông vẫn quyết mua. Mua xong lô đất, ông Minh cũng xây một cái miếu nhỏ ở góc vườn rồi đào ao nuôi cá, thả vịt, đất múc lên thì ông nung gạch. Tuy nhiên, ao đào chưa được bao lâu thì vợ ông bỗng phát bệnh thần kinh, ngày nào cũng la hét, kêu than như bị ai đó đày đọa. Ông Minh hoảng quá thì đi xem hết thầy bói này đến thầy bói khác, thầy nói thôi thì đủ các kiểu khiến ông không khỏi lo sợ.
Tuy nhiên vì tiếc công đào ao, cải tạo đất nên ông vẫn trụ lại đây. Thế nhưng mọi chuyện không được yên ổn mà những bi kịch lại liên tiếp giáng xuống gia đình ông. Chỉ ít lâu sau, vợ ông tự nhiên ngã xuống ao mà chết, người thì bảo bà bị trượt chân chết đuối nhưng cũng có người bảo bà nhảy xuống tự tử.
Từ sau khi vợ chết, ông Minh trở nên suy sụp, ông suy nghĩ nhiều đến mức gầy rộc đi trông thấy. Nhưng nỗi đau chưa dừng lại ở đó, sau cái chết của vợ vài năm thì cậu con trai út khi đó đang là giáo viên, chuẩn bị cưới vợ, tương lai phơi phới thế nào đi đường tự nhiên bị tai nạn mà chết. Cái chết tức tưởi của con trai khiến ông Minh càng sa sút tinh thần như một người vô hồn, ông ngã bệnh rồi cũng mất sau đó không lâu.
Mộ những người thân chưa xanh cỏ thì anh con trai thứ đã lập gia đình và vừa sinh con bỗng dưng cũng bị điện giật chết để lại người vợ mới ngoài đôi mươi và đứa con đang tuổi bế ẵm. Trước đó thì anh con trai cả cũng phát bệnh thần kinh đã mấy năm, cứ bỏ đi lang thang khắp nơi, mới đây đã được đưa vào trại tâm thần nuôi dưỡng.