Igla là định danh của Nga dành cho hệ thống tên lửa đất đối không vác vai do Cục thiết kế chế tạo máy ở Kolomna (KBM) nghiên cứu phát triển từ những năm 1980 để thay thế hoàn toàn mẫu Strela-2 (NATO định danh là SA-7).
Hệ thống Igla còn có tên gọi là khác là 9K38 - định danh của Tổng cục Pháo binh - Tên lửa Bộ Quốc phòng Liên bang Xô Viết, hay SA-18 - định danh Mỹ và Grouse của NATO.
Ngoài Igla, một phiên bản đơn giản hóa khác phát triển gần như song song với nó là mẫu 9K310 Igla-1 (Mỹ, NATO định danh là SA-16 Gimlet) ra mắt năm 1981. Nó có trọng lượng 17,9kg, đạn tên lửa nặng 10,8kg (lắp đầu nổ phá mảnh 1,17kg), cho tầm bắn 5.000m, dùng đầu tự dẫn hồng ngoại.
Thế hệ 9K38 Igla với những cải tiến tăng khả năng đối phó hệ thống mồi bẫy nhiệt đối phương, tầm bắn tăng lên 5.200m.
Tên lửa Igla rời bệ phóng tấn công mục tiêu.
Hiện nay, thế hệ mới nhất của họ tên lửa Igla là mẫu 9K338 Igla-S (Mỹ, NATO định danh là SA-24 Grinch) chính thức đưa vào biên chế Quân đội Nga năm 2004. Nó được áp dụng một loạt giải pháp công nghệ mới cho phép tấn công cả tên lửa hành trình.
Khác biệt của Igla-S so với nguyên mẫu (Igla) là tầm bắn đến 6.000m, tăng rất nhiều vật liệu nổ ở đầu đạn nhưng trọng lượng tên lửa không đổi. Igla-S hoạt động hiệu quả trong việc tự bảo vệ chống lại hoạt động của các phương tiện áp chế phòng không.
Igla-S sử dụng 2 thiết bị dò mục tiêu, hoạt động trong các dải quang phổ khác nhau, cho phép tên lửa phân biệt nhiễu động thật giả ở mức ở mức độ chính xác cao.
Để làm gia tăng hiệu quả tác động của đầu đạn, động cơ tên lửa sử dụng liều phóng rắn được làm từ những vật liệu có khả năng nổ tung khi được dẫn nổ từ đầu đạn.
Về hệ thống phóng, ngoài biến thể mang vác trên vai, Igla có thể lắp vào cơ cấu giá phóng đặc biệt (tích hợp nhiều quả đạn, hỗ trợ thiết bị ngắm) lắp trên tàu chiến, xe ô tô vận tải, xe bọc thép…