Đã đi xa quê lâu, nhưng ngày Xuân tôi vẫn không quên về dự hội làng. Những ngày hội này, ngay từ sáng sớm ở bãi đất bên ngôi đình mới được trùng tu, bên gốc đa bao đời, người dân đã chải những manh chiếu, tấm bạt để bán các mặt hàng thôn dã.
Vì là ngày hội nên cô, bác nào cũng ăn vận đẹp hơn. Những chiếc váy, chiếc áo, thắt lưng xanh vừa mới được khâu vá xong tháng trước, giờ được mọi người trưng diện đi chơi hội. Những mặt hàng cũng theo nhu cầu như thế mà đổi thay. Nào là những tấm thổ cẩm được thêu thùa công phu, những chiếc vòng bạc, những con quay, quả còn…
Nhớ ngày xưa bà tôi kể, đi chợ ngày hội đâu chỉ mua về sự may mắn, mà chính là được vui với cái không khí đông vui, nhộn nhịp dẫu phải chen lấn, mà cốt là để người ta gặp gỡ nhau. Người dân chân lấm, tay bùn, bấy lâu bận rộn đi rừng, đi làm thợ thuyền… giờ gặp nhau hàn huyên chuyện cũ, hỏi nhau làm có khấm khá, con cái đã lớn khôn dựng vợ gả chồng được chưa để tìm ông mối se duyên…
Nhưng vui nhất vẫn là các chàng trai, cô gái đã hò hẹn nhau từ trước ngày hội, hay tình cờ gặp mặt như một cơ duyên trời đất. Những khi ấy, những người bán hàng cũng chẳng thấy buồn bởi người khách mua chỉ mải giao duyên, tỏ tình.