Dân Việt

Chợ quê “chồm hổm“

Bài và ảnh: Phúc Lộc 01/04/2015 11:59 GMT+7
Mỗi lần về thăm quê (làng cũ An Bình) Cần Thơ, ghé qua ngôi chợ đầu vàm Ngã Ba Cầu Ván, lòng tôi lại nao nao nhớ đến người mẹ tảo tần, ngày ngày cặm cụi gánh hàng ra chợ, chắt mót từng đồng nuôi tôi đến ngày khôn lớn.

Giờ đây, tuy mẹ tôi đã qua đời, nhưng hình ảnh về người mẹ tảo tần, ngày nào cũng như ngày nào, dù nắng hay mưa, vẫn gánh hàng ra chợ đã in đậm trong tâm trí tôi.

Còn nhớ ngày ấy, trên bờ vai gầy của mẹ nặng trĩu đôi quang gánh, khi thì vài nải chuối, lúc vài chục cam, bưởi, ổi... Còn cha tôi thì bàn tay phồng rộp, chai cứng vì cuốc đất, trồng cây, hái quả để có hàng cho mẹ tôi mang đi bán. Dù cực khổ thế nào mẹ tôi cũng không bỏ mất một buổi chợ. Vậy mà lúc tôi đậu vào Đệ thất (*), ánh mắt mẹ lại rạng ngời, sung sướng, bỏ hẳn một buổi chợ để cùng ba tôi "mở tiệc ăn mừng". Có thể nói tình yêu thương của ba, mẹ đối với tôi như trời biển bao la.

img
Chợ quê miệt vườn.
Thời gian cứ vô tình trôi, mới đó mà nay xóm làng đã đổi thay, nông thôn bừng lên sức sống mới, nhưng cáí chợ Cầu Ván quê tôi vẫn còn đó, một ngôi chợ chân quê, bình dị và quá đỗi thân thương, nơi đã từng gợi lên bao nỗi niềm sâu lắng từ thuở tôi còn cắp sách đến trường.

Chợ Cầu Ván còn được người quê tôi gọi là chợ chồm hổm, hàng hóa hầu hết là cây trái miệt vườn, các bà các chị ngồi bên rổ rau, xề chuối mà không cần một mái che, cũng không có sạp hàng. Chợ thật bình dị và đơn sơ. Có lẽ do sáng họp, chín giờ tan nên tất cả hàng hóa đều đựng trong thúng rổ hoặc bày biện sơ sài trên những tấm đệm bàng hoặc lá sen, lá chuối.
 
Điều làm tôi vô cùng xúc động là nơi đây vẫn còn những tấm lưng còng, những em bé đầu trần chân đất ngồi bán các thứ lặt vặt như rau, củ, cá hủn hỉn, xâu cua, rổ ốc. Tôi thầm nghĩ phải chăng cái chợ "chồm hổm" mộc mạc thân thương nầy là hình ảnh còn sót lại của một gốc hồn quê?
img
Chợ quê  miền núi.
Đúng vậy, từ khi tôi rời xa những dòng sông, bến nước, lúc quay về tất cả những buồn, thương, tiếc, nhớ đều đi vào ký ức mờ xa, chỉ có cái chợ Cầu Ván là bóng hình, kỷ vật còn đọng lại trong hồn người. Ở đây cái gì cũng thân quen, cũng đầy ắp những kỷ niệm êm đềm của một thời thơ ấu.

Trước khi ra về, tôi lại cố moi trong đầu cái góc chợ mà trước đây mẹ tôi đã từng dãi nắng dầm mưa. Và cũng chính nơi đây mẹ tôi đã dỗ dành tôi bằng vắt xôi, cây kem hoặc khúc bánh mì. Cuối cùng tôi mới phát hiện ra cái chỗ “ đời người gắn liền với đời chợ ” của mẹ tôi giờ đây là quày bán rau cải của một cụ bà tuổi đã xế chiều. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi không sao ngăn được hoài cảm, nước mắt rưng rưng…

(*) Trước năm 1975, lớp Đệ thất tức lớp Sáu ngày nay.

 XEM THÊM: Điểm danh các chợ quê “lạ” nhất miền Tây