Đó là những buổi chiều chạy ra đồng thả diều cùng chúng bạn, những buổi trưa ngồi trên lưng trâu dạo khắp cánh đồng xa; và, tuổi thơ của chúng tôi còn vang mãi tiếng cười với những trò chơi quê mà lũ trẻ “con nhà nghèo” chúng tôi cảm thấy vô cùng thích thú.
Ở đầu làng tôi có một bãi đất trống bỏ hoang, đó là nơi để chúng tôi tụ tập về đây để chơi “tạt lon” (còn gọi là chọi lon). Chỉ cần dăm ba đứa với một cái lon sữa bò là có thể chơi trò chơi này. Nói về luật chơi “tạt lon” đơn giản lắm. Một đứa giữ lon, số còn lại thì cố gắng dùng dép “tạt” cho ngã lon để đứa khác có thời gian mà chạy về đích. Vậy mà, đứa nào đứa nấy cười vang khi có đứa bị bắt giữ lon đến mệt nhoài, phải năn nỉ nhờ đứa khác coi giúp.
Chơi trò “tạt lon”vẫn được "lưu truyền" cho đến thời nay (ảnh tác giả)
Có khi, đông đứa chúng tôi không chơi tạt lon mà chơi trò “trốn tìm” (còn gọi là trốn kiếm). Đây là trò chơi không cần phải dùng bất cứ vật dụng gì, càng đông thì trò chơi sẽ càng thêm thú vị. Để tiến hành, chúng tôi chọn một gốc cây thật to và giao cho một đứa giữ (gọi là giữ “tùng”), số còn lại thì chạy trốn xung quanh, không để đứa giữ “tùng” bắt được. Có đứa trốn thật xa gốc cây, chờ đến khi nào người giữ “tùng” chịu thua thì mới chịu ra ngoài “xuất đầu lộ diện”.
Chiều đến, khi lúa gặt xong, nồm nam gió thổi, chúng tôi lại tụ hội ra đồng để chơi thả diều thi, diều của ai bay cao nhất thì sẽ thắng. Có thể nói, thả diều là trò chơi hấp dẫn chúng tôi nhiều nhất. Bởi vì, khi diều no gió lên cao, chúng tôi sẽ được tận hưởng cái không gian khoáng đạt quê nhà, một chút ánh nắng nhạt ban chiều, một chút gió nhẹ miền quê mà trong lòng khoan khoái. Có khi mãi giương mắt theo những cánh diều giấy no gió vi vu mà quên mất không kịp về nhà, để mẹ phải chạy ra đồng gọi vang khi trời nhá nhem tối.
Trò chơi quê kéo co đã có mặt trong nhà trường. (ảnh tác giả)
Tuổi ấu thơ của chúng tôi là vậy, không tốn nhiều tiền như nơi chốn thị thành với các trò chơi giải trí thu hút trẻ nhỏ vào những dịp cuối tuần hay nghỉ lễ. Ấy vậy mà, chúng tôi đều cảm thấy hân hoan, trò chơi ấy luôn theo chúng tôi cả khi vào giấc ngủ.
Giờ đây, các trò chơi dân gian ấy đã có mặt trong các nhà trường hay nơi công viên dùng để cho trẻ em thư giãn sau những ngày đi học; mặc dù luật chơi, cách chơi có thay đổi tân tiến hơn nhiều. Mỗi lần nhìn thấy bọn trẻ tiến hành các trò chơi, tôi lại nhớ nhà da diết. Đối với tôi và đối với đám bạn nghèo vẫn luôn mang bên mình những trò chơi ấy trong cuộc sống hôm nay. Để khi nhớ lại quê hương, trong lòng lại cảm thấy nao nao với những tiếng cười nói rôm rả vang động xóm làng cùng với những trò chơi quê quen thuộc.