Kể từ khi quyết định sinh con một mình, tôi đã chấp nhận sống một cuộc sống khó khăn, vất vả và chấp nhận luôn cả viêc giả câm giả điếc trước miệng lưỡi thiên hạ. Ngày biết con gái “không chồng mà chửa” bố mẹ tôi giận tím mặt bắt tôi đem bỏ cái thai, nhưng cứ hễ bước chân đến cửa phòng khám là tôi không thể đứng vững, hai chân run cầm cập va đập và nhau cố lết nhanh ra khỏi cái nơi u ám đó.
Và cũng kể từ đó tôi trở thành người phụ nữ đơn độc có con nhưng không có chồng. Bố mẹ tôi không thể chấp nhận một đứa con gái hư đốn như tôi nên ngay trong cái đêm tôi quyết tâm giữ lại cái thai ông bà cũng hạ quyết tâm từ mặt và đuổi con gái ra khỏi nhà.
Tôi biết bố mẹ tôi thương con gái, chỉ mong con gái có được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng trái lại tôi chỉ mang đến phiền toái và nỗi xấu hổ đến cho gia đình. Bố tôi là người cương trực, cả đời sống mẫu mực làm gương cho biết bao người, nay làm sao có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Giờ cái thai còn nhỏ thì không sao, nhưng khi cái thai lớn hơn bố mẹ tôi làm sao dám ngẩng mặt nhìn làng trên xóm dưới.
Sau khi tôi bỏ nhà đi nghe nói bố mẹ tôi cũng đi tìm tôi khắp nơi. Nhưng nỗi uất hận của người con gái trẻ đôi mươi trước cuộc sống khiến tôi có ý nghĩ sẽ lẩn trốn cả đời. Tôi đến một vùng đất lạ, không có bố mẹ, không có lấy bóng dáng một người thân thiết. Để có tiền nuôi sống bản thân tôi cố xin một công việc trong tiệm giặt khô. Tôi làm việc cật lực cho đến ngày sinh. Nhưng vì vất vả lại thêm phần ăn uống kham khổ nên đứa bé sinh ra cũng yết ớt.
Tôi có nên dừng lại và tìm cho mình một con đường khác? (Ảnh minh họa)
Ôm đứa con trai còn đỏ hỏn trong vòng tay bỗng tôi khóc òa như đứa trẻ. Tôi khóc vì vui sướng, vì hạnh phúc, và cũng vì quá đau khổ. Chỉ một lần trót dại mà tôi đã phải trả một cái giá quá đắt, đánh đổi cả gia đình, tương lai, tuổi trẻ. Giờ đây niềm an ủi duy nhất của tôi là đứa con. Tôi đặt tên con là Thủy, Thủy là sông, là nước… nước sẽ cuốn trôi tất cả nỗi buồn vào trong dĩ vãng.
Để có thể một thân một mình nuôi lớn một đứa trẻ là điều không hề dễ dàng. Vì thế sau khi sinh con không lâu tôi quyết định nghỉ việc ở tiệm giặt khô và bước chân vào con đường tội lỗi. Con đường ấy người ta vẫn gọi trêu nhau là “làm tình nhân cho trăm người”.
Lợi dụng gương mặt xinh đẹp của bà mẹ một con tôi dễ dàng lọt vào mắt của cả những gã đàn ông đã có vợ lẫn những gã trai tân. Những đồng tiền tôi kiếm được tất thảy đều từ chỗ những gã đàn ông đó. Tôi khinh bỉ tụi đàn ông chỉ biết làm hại đời con gái người ta rồi cao chạy xa bay. Nhưng nếu không dựa vào đó thì tôi biết bấu víu vào đâu ở cái mảnh đất không một bóng người thân quen này.
Tôi nhận lời yêu cùng lúc nhiều người đàn ông, chấp nhận lên giường với họ như một nghĩa vụ. Ngày qua ngày tôi phải khoác lên mình chiếc “mặt nạ” cố tỏ ra tươi cười, hạnh phúc, nhưng có ai biết đâu trong lòng tôi như có hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm sâu vào tim.
Bước chân vào con đường lừa gạt, kiếm tiền trên thân xác này không phải lúc nào cũng may mắn qua mặt được tụi đàn ông xấu xa. Cũng có không ít lần bị nghi ngờ, nhưng may mắn thì dăm ba câu giải thích, hay vài cái vuốt ve âu yếm thì mọi chuyện lại đâu vào đấy. Nhưng cũng có khi phải tím mặt tím mày nếu chẳng may đang đi với người đàn ông này vô tình gặp người đàn ông khác, hay bị vợ/ người yêu của họ đánh ghen...
Làm tình nhân “trăm người” cũng chẳng khác gì làm gái gọi. Trước đây tôi khinh bỉ những đứa con gái lười lao động chỉ thích ăn ngon mặc đẹp bằng cách lên giường với đàn ông bao nhiêu thì giờ đây chính tôi lại bước chân vào con đường đó. Cuộc đời tôi từ khi trót dại đến nay là cả một vũng bùn nhơ nhuốc, có muốn thoát ra khỏi vũng bùn ấy cũng không được.
Thấm thoát 5 năm cũng trôi qua, con tôi cũng được 5 tuổi, nó bắt đầu đã biết nhận thức. Ngày nào nó cũng hỏi “sao mẹ về muộn vậy, sao hôm nay mẹ không về với Thủy? Sao người mẹ toàn mùi rượu? hay mẹ ơi, sao người ta gọi mẹ là con đ*, con đ* có nghĩa là gì?...”. Những lúc đó tôi chỉ biết ôm con vào lòng khóc tức tưởi.
Rồi đây chỉ vài ba năm nữa con tôi sẽ lớn, nó sẽ không hỏi những câu đó nữa vì nó biết tất cả những việc mẹ nó làm. Mai này nó sẽ bị bạn bè chê cười, nó cũng sẽ tủi hận như mẹ nó. Liệu sau này nó có hiểu cho nỗi khổ của tôi hay sẽ oán trách tôi suốt đời? Tôi có nên dừng lại và tìm cho mình một con đường khác?