Dân Việt

Đắng lòng với cuộc gọi cuối cùng của người yêu cũ

MTN 28/09/2015 14:25 GMT+7
Tôi đang mông lung suy nghĩ thì chuông điện thoại reo, là số máy lạ... Tôi đánh rơi điện thoại. Nước mắt lăn dài…

Tôi và Trinh gặp nhau lần đầu tiên cách đây hơn 6 năm. Khi ấy, Trinh là cô bé 18 tuổi, mới đỗ đại học, hoạt bát, năng động và lúc nào cũng như thể tia nắng mai buổi sớm. Trinh hay nói, hay cười, mỗi lần gặp em lại kể cho tôi hàng trăm câu chuyện khác nhau, chuyện này nối tiếp chuyện kia không hết. Cứ thế tôi yêu Trinh từ lúc nào chẳng biết. Sau nhiều ngày tháng theo đuổi, Trinh nhận lời yêu tôi.

Tình yêu của chúng tôi rất yên bình, có lẽ là vì cả 2 đã có quãng thời gian thân thiết trước khi yêu nên hiểu cả mặt tốt, mặt xấu của nhau. Trinh lại là cô gái tự lập và mạnh mẽ từ bé nên chẳng bao giờ mè nheo, đòi hỏi hay giận dỗi vô lý gì tôi cả. Thế nhưng có lẽ vì thế tôi lại cảm thấy tình yêu của mình thiếu thiếu chút gì đó.

Ở chỗ làm, tôi quen Hân, cô gái có tính cách đối lập hẳn với Trinh. Hân mong manh, yếu đuối, cả nghĩ và dễ tủi thân. Ở bên Hân lúc nào tôi cũng có cảm giác phải bảo vệ và che chở cho cô ấy. Chúng tôi yêu nhau trong vụng trộm, bởi tôi không có can đảm thú nhận với Trinh tất cả. Hay nói đúng hơn, tôi vẫn không muốn phải buông tay Trinh.

Tôi biết mình là kẻ tham lam, ích kỷ nhưng cả Trinh và Hân tôi đều có tình cảm thật lòng. Ngày kỷ niệm 2 năm yêu nhau, tôi và Trinh đã ngủ với nhau. Tôi xúc động khi biết mình là người đầu tiên của em, lần đầu tiên cô gái mạnh mẽ như Trinh rưng rưng nước mắt rồi nép đầu vào vai tôi, tôi hiểu em yêu tôi rất nhiều.

img

Tôi biết mình là kẻ tham lam, ích kỷ nhưng cả Trinh và Hân tôi đều có tình cảm thật lòng (Ảnh minh họa)

3 tháng sau đó, Trinh biết chuyện của tôi và Hân. Không tra hỏi, không ghen tuông, em lặng lẽ dọn đồ bỏ đi, không cho tôi cơ hội gặp lại. Tôi chơi vơi trong khoảng thời gian dài nhưng đành quên em đi và toàn tâm toàn ý ở bên Hân. Khi ấy, Hân đang có thai con của tôi. Em đồng ý tha thứ cho tôi chuyện dối gạt trước đó với điều kiện tôi phải cưới em.

Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng được tổ chức. Tôi tự nhủ mình phải làm người chồng tốt của Hân. Thi thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn thấy Trinh, mạnh mẽ, trẻ trung như ngày nào, tỉnh dậy, tôi thấy tim mình như thủng một lỗ lớn, tôi thầm mong em gặp nhiều điều tốt đẹp.

Bẵng đi một thời gian rất dài, tôi tình cờ gặp lại Trinh trong chuyến công tác lên vùng cao. Trinh hiện là cô giáo ở đây, bọn trẻ rất quý mến em. Nhìn em cười đùa với chúng, lòng tôi cũng bớt phần nào tội lỗi. Em không nói nhiều về mình, chỉ hỏi tôi cuộc sống thế nào, tuyệt nhiên chẳng một lời trách cứ.

Công việc họp hành xong xuôi cũng gần 7 giờ tối, tôi cùng các anh em trong đoàn ra một quán ăn gần đó liên hoan thì gặp Trinh đang đứng đó mua cơm. Tôi để ý có thằng bé ngồi sau xe em, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, hai tay bám em rất chặt. Chẳng nhẽ Trinh đã kết hôn? Tôi tự hỏi mình như thế.

Trong bữa ăn, một vài người hỏi thăm về Trinh, có lẽ tất cả đều ấn tượng với vẻ ngoài tươi tắn, rạng ngời của em. Một người sống ở đây kể rằng ngày em lên đây bế theo đứa nhỏ đó, nói là con mình. Từ đó đến nay, nhiều chàng trai trong vùng thích em ngỏ lời nhưng em luôn từ chối. Nghe câu chuyện về Trinh, tôi thấy lạnh sống lưng, có lẽ nào, đứa trẻ đó là con tôi?

Sáng hôm sau tôi dậy thật sớm tìm gặp Trinh để hỏi cho ra nhẽ thì người ta bảo em có việc xuống huyện từ sớm rồi. Tôi vào trường học, tìm đến lớp của thằng bé con em. Càng nhìn tôi càng thấy nó giống tôi, đôi mắt ấy, cái mũi ấy… Tôi hoang mang vô cùng, giả dụ đó là con tôi thật thì tôi phải làm sao? Trinh chắc chắn không muốn tôi chịu trách nhiệm nên mới giấu kín tôi bao năm nay. Nhưng tôi không thể an lòng. Tôi có tội với em, giờ còn bắt em một thân một mình nuôi con tôi ở nơi núi rừng hoang vắng này.

Tôi đang mông lung suy nghĩ thì chuông điện thoại reo, là số máy lạ. Tôi trấn tĩnh lại tôi nhấc máy.

- A lô

- Anh.. anh Quang..

- A lô ai đấy ạ?

- Anh Quang, em… em Trinh đây.

- Trinh? Em có số của anh à? – Tôi bất ngờ: Em đang ở đâu? Anh cần tìm em có việc gấp. Nghe nói em xuống huyện, em sắp về chưa? Hay để anh tới chỗ em.

- Anh… anh.. anh nghe em nói

- Thằng bé con em… nó có phải con anh không? Em hãy nói thật cho anh biết đi!

Có tiếng hô hoán, có tiếng người chạy rầm rập. Linh tính điều chẳng lành, tôi nói to vào điện thoại:

- Trinh! Có chuyện gì đúng không? Em đang ở đâu? Để anh tới chỗ em! Em đang ở đâu?

- Anh… nghe em nói… chỉ cần nghe em nói thôi, xin anh.

- Em nói đi – Tim tôi đập rất mạnh

- Xin anh… xin anh hãy đón nó về… Trong nhà em, dưới đáy tủ có để một khoản tiền… là tiền em tiết kiệm mấy năm nay… Xin anh.. Em biết em làm phiền anh… Em xin lỗi, em phải đi rồi, thằng bé chính là con anh!

Một giọng nói khác chen vào quát lớn:

- A lô, người này bị tai nạn, ngất đi rồi! Anh có phải người nhà không? Giờ chúng tôi đưa cô ấy vào bệnh viện X, anh tới ngay nhé!

Tôi đánh rơi điện thoại. Nước mắt lăn dài…

***

Tôi đặt cành hoa cúc trắng lên mộ Trinh. Khuôn mặt em trên tấm bia đá mỉm cười thánh thiện, em lúc nào cũng có nụ cười tươi tắn, nụ cười khiến người đối diện cảm thấy thoải mái và an tâm.

Con còn quá nhỏ để hiểu mất mát này. Đợi nó lớn thêm một chút, tôi sẽ kể cho nó về em, sẽ tả cho nó về người mẹ có nụ cười của nắng sớm, có tấm lòng nhân hậu và bao dung. Rồi tôi sẽ nuôi dạy nó thật tốt, dạy nó hiểu một người đàn ông không được phép phụ bạc người con gái yêu mình thật lòng, như cách là bố nó, tức là tôi đây từng mắc sai lầm không thể tha thứ…