Gặp em trong buổi sinh hoạt văn nghệ của thành phố, lần đầu tiên tôi ấn tượng về em là một cô gái tự tin, hay cười, xinh xắn. Tôi nhanh chóng tìm cách tiếp cận được em.
Qua vài lần trò chuyện thì tôi được biết em là sinh viên năm cuối một trường đại học có tiếng ở đây, gia đình em ở quê nhưng nhìn em chẳng ai bảo em là gái quê cả. Càng tiếp xúc nói chuyện nhiều với em tôi càng thấy yêu em hơn. Có lẽ tôi yêu em từ cái nhìn đầu tiên chăng?
Suốt nửa năm trời chuyện trò với nhau như hai anh – em, Thủy cũng chính thức nhận lời yêu tôi. Tôi vui lắm khi em đồng ý, người con gái như em ngoài kia không biết bao gã thèm khát.
Để đáp lại tình yêu em dành cho tôi, tôi luôn chiều chuộng và quan tâm em. Nhưng khi tôi chính thức định nói lời cầu hôn với em, thì em lại thành thật nói cho tôi biết quá khứ kinh hoàng của em sau cái vỏ bọc luôn tỏ ra mạnh mẽ cứng cỏi mà tôi với mọi người vẫn nhìn thấy.
Tôi vẫn nhớ in hôm ấy, hẹn em ra quán café để tỏ tình nào ngờ em lại…
- Mình đã yêu nhau được nửa năm rồi, em nghĩ mình đã đủ để hiểu nhau như thế nào. Mặc dù suốt thời gian quen và yêu đến bây giờ em đã biết anh là người như thế nào. Em không muốn gạt anh, em muốn cho anh biết sự thật này dù anh có chấp nhận nó hay không.
Tôi tin rằng tình yêu sẽ giúp tôi tìm được người con gái tôi yêu (Ảnh minh họa)
- Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy, em cứ nói đi. Anh luôn sẵn sàng lắng nghe mọi chia sẻ của em. Anh cũng có chuyện muốn nói với em đây.
- Vâng. Vậy để em nói trước nhé. – Ngần ngừ một lát sau, em mới lên tiếng.
- Trước khi quen anh, em đã yêu một người đàn ông khác. Anh ấy hơn anh 2 tuổi. Em đã yêu anh ấy từ hồi học năm 2, và khi vừa mới chia tay thì anh đến bên em. Em cũng không phải là người phụ nữ quá cứng nhắc về chuyện quan hệ trước hôn nhân nên em và anh ấy….
- Em nói sao? Em và hắn ta đã…
Thủy gật đầu, nhìn tôi với vẻ mặt tội lỗi.
- Em biết anh sẽ sốc khi nghe chuyện này. Và em cũng biết trước quả khi nói ra chuyện không nên nói, nhưng em không muốn giấu anh. Em muốn anh hiểu và cảm thông cho em nếu như anh thực sự yêu em, còn không mình chia tay anh nhé. Em chấp nhận được điều này mà.
- Cho anh thời gian suy nghĩ được không? Anh cần một chút thời gian để bình tâm suy xét mọi chuyện. Chuyện này quá sốc với anh.
- Anh cứ suy nghĩ đi, dù kết quả có ra sao em vẫn chấp nhận. Anh yên tâm em mạnh mẽ lắm, không sao đâu. Còn chuyện anh muốn nói với em là chuyện gì vậy?
- Không có chuyện gì đâu, anh nói vậy thôi.
Khi Thủy bỏ về trước, tôi ngồi lại quán một mình như kẻ mất hồn. Cố giữ bình tĩnh lắm vừa rồi tôi mới không nổi nóng với em. Tôi không thể nào tin nổi, người con gái tôi yêu nhìn trong sáng ngây thơ như thế kia lại đã từng làm chuyện đấy với người đàn ông khác. Em khác xa với những suy nghĩ tôi tưởng. Lúc trước tôi muốn cầu hôn, muốn đưa em về làm vợ mình mà bây giờ chuyện ấy với tôi xa vời quá. Nói thật trong tôi lúc này có chút gì đó khinh bỉ dành cho người con gái tôi yêu.
Suốt hơn tuần ấy tôi giận em nên chẳng buồn liên lạc, chẳng thèm quan tâm em ra sao. Đã thế em cũng chẳng hề liên lạc gì với tôi. Hơn một tuần tôi suy đi tính lại chuyện có nên chấp nhận em không.
Tôi yêu em, điều đó không bao giờ là thay đổi, nhưng chuyện trinh tiết của em cứ mãi ám ảnh trong tôi. Vì yêu em nên tôi đã cố gắng bỏ đi sự nhỏ nhoi, ích kỷ của thằng đàn ông coi trọng trinh tiết mà chấp nhận em.
Cuối tuần tôi gọi điện cho em nói mình đã tha thứ và chấp nhận em, nhưng liên lạc mãi với em không được. Không biết em đi đâu mà không cầm máy. Phóng xe đến phòng trọ tìm em tôi mới hay em đã về quê. Cô bạn cùng phòng đưa cho tôi bức thư em viết gửi cho tôi.
Dở ra đọc mà tôi không thể tin nổi em lại làm chuyện này “Anh à! Em biết anh sẽ không tha thứ cho em, anh là một người gia trưởng chuyện này với anh là không thể chấp nhận đúng không? Em cũng không muốn ép anh, mấy hôm vừa rồi em cứ nhìn điện thoại chỉ mong màn hình điện thoại sẽ hiện lên dòng chữ ‘anh yêu’ nhưng nó vẫn biệt tăm. Nhiều lần em muốn nhắn tin cho anh, viết xong rồi lại xóa. Em sợ anh càng càng khinh bỉ em hơn. Em biết sẽ có một ngày anh đến đây tìm em. Nhưng có lẽ ngày anh đọc được bức thư này là ngày em đã vào Nam lập nghiệp rồi. Có lẽ nơi đây không chào đón em nữa, em phải đi thôi anh à. Nếu mai này anh có yêu và lấy ai thì hãy yêu thương họ nhiều vào anh nhé. Chúc anh hạnh phúc. Người luôn yêu anh”.
Vò nát lá thư trong tay mà giận em đến phát khóc. Tại sao em không thể chờ để nghe câu trả lời của tôi, tại sao em lại nghĩ tiêu cực như vậy. Tôi yêu em, điều đó không thể thay đổi. Nhưng sao em lại bỏ lại tôi nơi đây, em có biết tôi cần em nhiều như thế nào không? Có lẽ điều ngu dại nhất trong cuộc đời tôi là để em đi mất, rời xa tôi như vậy. Giá như lúc này đây tôi có thể chạy đến ôm em và nói lời xin lỗi em ngay lập tức thì tốt biết bao.
Tôi sẽ đi tìm em, tìm bằng được em về làm vợ tôi dù em có ở nơi đâu. Tôi tin rằng tình yêu sẽ giúp tôi tìm được người con gái tôi yêu.