Ông bà ta xưa thường có quan niệm trước cau, sau chuối. Thực tế đến bây giờ thì quan niệm đó vẫn được áp dụng trong bài trí phong thủy nhà cửa, sân vườn ở các gia đình nông thôn, thậm chí cả ở nơi biệt thự chốn phồn hoa. Nhưng thời nay đất ngày càng chật, người ngày càng đông, nhiều ngôi làng lên phố nên không phải dễ để mấy ai có được chút không gian với hương cau chốn quê xưa.
Ngày ấy, người nông dân chẳng những trồng cau trồng chuối vì miếng cơm, manh áo, mà còn là do thói quen trong nếp nghĩ và ưa nhìn. Nên nhà nào cũng có cau, có chuối. Nếu thiếu cây cau, cây chuối thì dù có nhà ngói sân gạch, nhưng xem ra vẫn “kém chị kém em”. Ngoài trồng cây thu trái, những thứ từ cây chuối, cây cau còn gắn bó, giúp ích cho người nông dân trong rất nhiều công việc hằng ngày, như mo cau, lá cau, lá chuối, thân, rễ,… Cây cau, khóm chuối đã trở thành người bạn tri kỷ của biết bao nhiêu thế hệ người quê.
Nhớ hương cau chốn quê xưa.
Lặng nhớ vào những đêm trăng tỏ soi bóng qua hàng cau, khóm chuối in xuống sân nhà. Hình ảnh ấy lay động, lúc mờ lúc tỏ theo làn gió mát, đưa lại mùi hương hoa cau quyến rũ và thanh khiết. Cái hương cau chỉ thoang thoảng trong gió và len nhẹ vào từng ngóc ngách trong vườn nhà, nhưng sao dễ chịu và dịu êm đến thế. Chắc hẳn rằng với những ai ngày ấy đã gắn bó với cây cau, sống trong hương cau thì chẳng bận tâm nhiều đến mùi hương quen thuộc đó, chỉ đến bây giờ khi nó đã nhạt nhòa dần trong tâm khảm nhiều người thì hương cau chốn quê xưa lại khiến tâm hồn xao động đến nao lòng.
Lặng nhớ… Những khi trời trở gió, trong sáng sớm tinh mơ quyện cái rét nhẹ giữa đông của miền Trung, đôi ba trái cau non lộp độp rơi trên nền gạch cũ và những cô bé ngây thơ giật nhau lấy để chơi đồ hàng. Rồi khi cái mo cau già phất phơ trong gió cố bám víu vào thân cây như trêu đùa, thử thách sự kiên nhẫn cậu bé ngây ngô đang mỏi cổ ngoái nhìn đợi đem vào khoe quạt mới với nội. Chiếc mo cau đó cùng với những cánh tay mảnh khảnh của bà, của mẹ, đã thầm lặng ru lớn tâm hồn cho bao nhiêu thế hệ thành người giữa đêm hè oi ả như đổ lửa.
Ta thì lớn khôn, còn cau vẫn lặng lẽ soi bóng bên triền ao năm ấy. Cau vẫn thế, thân thể có hằn thêm những vết sương gió sau bao tháng năm trơ trọi nhưng vẫn thẳng tắp đầy ân tình. Nếu một ngày, ta chợt thấy tất cả chỉ là hư vô, thấy bon chen đường đời quá mệt mỏi hãy trở về tựa vào hàng cau ấy, sống trong không gian hương cau chốn quê lặng thầm, tỏa hương thơm dịu và mát rượi trong tâm hồn.