Dân Việt

Nhớ xe đá bào trước cổng trường năm xưa

Ba Cần Thơ 08/11/2015 16:00 GMT+7
Một hôm đi ngang qua trường Trung học phổ thông An Hòa (TP.Cần Thơ) bắt gặp người bán hàng đẩy chiếc xe đá bào trước cổng trường khiến lòng tôi thoáng chút bâng khuâng, nhớ về quãng thời gian học trò của mình nơi quê nhà năm xưa.

Hồi ấy, trước cổng ngôi trường làng - nơi tôi đã bao năm theo học bao giờ cũng có hàng quà vặt bán cà rem, xôi, trái cây muối cam thảo, kẹo kéo... Và, trong số đó, tôi nhớ nhất là hình ảnh xe đá bào trước cổng trường bán si rô của chú Quyến. Vì trên tay chú luôn có cái chuông đồng lắc leng keng như “dụ khị” bọn chúng tôi. Chả thế mà hễ cứ giờ tan học là thấy chỗ chiếc xe bán hàng của chú luôn đông học sinh đứng xung quanh chờ mua si rô uống cho đã cơn khát.

img

Xe bán nước đá bào si rô gợi nhớ kỷ niệm tuổi thơ yêu dấu (ảnh minh họa, nguồn: Internet)

Quan sát đồ nghề của chú, tôi thấy chiếc xe ba bánh thật gọn ghẽ, bên trên phủ mái che bằng vải hình chữ nhật, bên dưới là cái thùng gỗ bọc nhôm sáng bóng được chắn bởi những lan can nhỏ bao quanh cao khoảng 1 tấc để khi di chuyển đồ vật không bị đổ ngã. Trên mặt thùng là các thứ ly, tách cùng những chai si-rô mang màu đỏ của dâu, xanh của bạc hà, vàng của cam, tím của nho cùng cái bàn bào nước đá đã lên màu theo thời gian. Bàn bào ở đây là miếng gỗ tạp hình chữ nhật có 4 chân, trên mặt tấm gỗ phẳng phiu có khoét lỗ để tra lưỡi bào vào. Ngoài ra, còn có miếng thiếc đục lỗ hình chữ nhật có những gai nhọn đính lên tấm ván mỏng để khi cầm cục đá bào không bị trượt tay xây xướt. Bên dưới thùng xe có 2 cánh cửa khép hờ dùng để chứa đá cục cùng xô nước lã để rửa ly tách.

Mỗi buổi trưa đi học sớm (hoặc giờ tan lớp), bọn trẻ chúng tôi thường xúm xít bên chiếc xe của chú Quyến để mua ăn. Chú vui vẻ lấy đá trong thùng ra bào rồi nhanh nhẹn cho vào ly nhận chặt lại. Ai thích loại hương vị si-rô nào thì chú lấy chai xịt lên thứ đó. Cầm vắt đá nhận mát lạnh trong tay do chú trao, nhẹ nhàng đưa môi vào hút một miếng thấy thật thích thú trong lòng!. Có đứa vì hút quá nhanh nên chỉ còn xác đá trắng phếu mà thôi!. Thế là, bạn đứng bẽn lẽn bên cạnh chờ chú bán xong cho khách, lại gần “líu ríu” xin chú ít giọt si-rô chế thêm vào để hút cho đã thèm!. Thấy tôi đứng xớ rớ kế bên không dám thốt lời xin. Hiểu ý, chú bèn ngoắc tôi lại cho thêm ít giọt si rô nữa.             

Những kỷ niệm tuổi thơ về xe đá bào trước cổng trường của chú Quyến đến nay vẫn còn in đậm trong ký ức tuổi thơ tôi. Tôi không thể lý giải nổi tại sao bọn trẻ chúng chúng tôi ngày ấy lại thích món đá bào si - rô đến thế?. Phải chăng vì đời sống kinh tế quá khó khăn, món đá bào là món quà vặt nhớ lâu khi ấy, giúp qua cơn khát, vừa với túi tiền của bọn trẻ thơ quê nghèo lúc bấy giờ?.