Dân Việt

Bị nhà chồng ghẻ lạnh vì nói dối đỗ đại học

...my@gmail.com 10/01/2016 09:56 GMT+7
Tiệc cưới vừa tàn, cả gia đình nhà chồng đã ngồi ngay ngắn vào bàn và mổ xẻ câu chuyện về bằng cấp của tôi. Chồng mắng tôi là hèn nhát, dối trá. Còn mẹ chồng thì kết luận: Đúng là đồ ít học.

Lấy chồng mới được có chục ngày mà tôi cảm thấy sao cuộc đời người con gái đi làm dâu lại khổ sở đến vậy. Tôi biết lỗi là ở tôi nhưng dẫu gì tôi cũng mới có 24 tuổi, không tránh khỏi những phút bốc đồng, non dại. Sao chồng và bố mẹ chồng không thể có cái nhìn độ lượng, bao dung hơn.

Tôi đến với anh, người chồng hiện tại của tôi không lâu sau khi chia tay người yêu cũ. Mối tình đầu này đối với tôi thật sâu đậm, không chỉ vì có tới 4 năm yêu nhau mà còn bởi chúng tôi yêu nhau. Tôi phải chia tay người yêu đầu này đơn giản chỉ bởi gia đình anh ra nước ngoài định cư, trong khi tôi lại là con một, không dám bỏ mặc bố mẹ ở lại quê nhà. Chia tay khi vẫn còn yêu nên thú thực, những ngày đầu tôi nhớ nhung người yêu lắm.

Và sự trống vắng, cô đơn khiến tôi nhanh chóng lao vào mối tình với chồng tôi bây giờ. Thời gian đầu đi chơi và cả đến khi nhận lời yêu anh, thú thực chỉ vì tôi muốn có người thế chỗ cho hình bóng cũ chứ chẳng mấy có rung động hay tình cảm gì.

img

Tôi không biết phải sống những tháng ngày tiếp theo ra sao ở nhà chồng (ảnh minh họa)

Nhưng yêu anh gần 1 năm thì tôi bắt đầu thực sự có cảm giác yên bình mỗi khi bên anh và thấy yêu anh. Càng bên anh tôi càng ngưỡng mộ anh vì kiến thức uyên thâm, học rộng và lối cư xử thông minh của một người có học thức.

Và mặc dù du học nhiều năm ở nước ngoài nhưng không giống như nhiều người khác ăn chơi, vô tổ chức, anh thật sự vẫn giữ nề nếp truyền thống, không rượu chè, gái gú, không cờ bạc, ăn chơi và rất thích giúp đỡ việc nội trợ. Vì thế nên tôi tin chắc chắn anh sẽ là người chồng tốt sau này.

Tuy nhiên, ở anh có một điều là rất chú trọng bằng cấp, học hành. Anh thường hỏi tôi ngày còn học phổ thông, đã từng được giải thưởng quốc gia nào không, có tham dự kỳ thi học sinh giỏi nào không?

Anh cũng hay kể về những thành tích trong học hành của anh thuở nhỏ với vẻ đầy mãn nguyện. Nhiều lần anh bảo, suốt nhiều năm tiêu chí chọn bạn của anh luôn phải là những người học hành ngang hàng, những người kém hơn “cảm thấy không thích nói chuyện”.

Cũng may khi nhỏ dù học ở tỉnh lẻ nhưng suốt thời cấp 2, cấp 3 tôi đều học ở trường chuyên. Tôi tự hào khoe anh điều này. Nhưng chuyện tôi không thi đỗ đại học và phải học tại chức thì tôi giấu nhẹm anh. Tôi chỉ nói chung chung rằng tôi học đại học thương mại rồi đi làm ngay.

Tôi yêu anh nên không muốn vì chuyện bằng cấp mà tình cảm bị ảnh hưởng. Hơn nữa, dù học tại chức nhưng giờ tôi cũng có công việc ổn định ở một công ty có tiếng vì khả năng giải quyết công việc tốt.

Cũng như anh, cả gia đình nhà anh đều rất coi trọng chuyện bằng cấp, có thể nói là rất háo danh. Ngay lần đầu đến nhà anh chơi, mẹ anh đã hỏi tôi tốt nghiệp ở trường nào ra, làm vị trí công việc gì ở công ty. Khi nghe tôi nói tôi từng là học sinh chuyên Toán, bà đã rất yên tâm, bà không bao giờ ngờ rằng một người học chuyên như tôi lại có thể trượt đại học.

Vậy nên khi bà hỏi tôi có đỗ thủ khoa đại học không, tôi đã không ngần ngại bảo rằng, tôi chỉ đứng sau thủ khoa và á khoa có 1 điểm. Tôi biết nói dối là không tốt, nhưng vì muốn gây dựng hình ảnh đẹp trong mắt nhà chồng tôi đã không ngần ngại.

Và rồi chuyện cưới xin cũng đến trong niềm mong đợi của tôi. Để che giấu trình độ học vấn của mình, tôi buộc phải gạt bỏ hết danh sách bạn bè thuở đại học. Chỉ có người nhà và người cùng cơ quan có mặt trong lễ cưới của tôi và như vậy tôi tin rằng tiểu sử học hành của mình sẽ được giữ kín.

Vậy nhưng, đâu ngờ, ngay trong buổi tiệc cưới, khi bố mẹ chồng tôi đang tự hào giới thiệu với bạn bè tham gia lễ cưới về thành tích có cô con dâu học lớp chuyên từ bé và suýt đoạt thủ khoa đại học thì người bác họ phía nhà tôi đứng gần đó chẳng hiểu sao vui miệng lại tồng tộc “giải thích” thêm rằng: Cháu nó từ bé bố mẹ cho học trường chuyên thật mà số không may, hai năm thi đại học đều trượt. Khỏi phải nói, bố mẹ chồng tôi và cả chồng tôi nữa lúc đó đã rất bàng hoàng. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực và cảm giác không khí vui vẻ của mọi người trùng hẳn xuống.

Và khi tiệc vừa tàn, cả gia đình nhà chồng đã ngồi ngay ngắn vào bàn và mổ xẻ câu chuyện về bằng cấp của tôi. Chồng tôi thì bảo tôi là hèn nhát, dối trá. Còn mẹ chồng thì kết luận: Đúng là đồ ít học lại còn làm sang khiến tôi bật khóc nức nở. Bố chồng thì bảo chuyện này còn lừa dối được thì không biết sau này còn dối trá thế nào.

Biết lỗi của mình, nên tối đó, tôi đã phải quỳ xuống xin lỗi cả nhà chồng. Tôi nói như van xin mọi người tha lỗi trong dòng nước mắt tủi nhục nhưng dường như không ai vì thế mà cảm động, rủ lòng thương tôi.

Thậm chí, đêm đó, vì giận vợ chồng tôi còn bỏ lên giường ngủ trước và buổi động phòng phải lùi sau đó đến vài ngày và cũng là trong một cơn chồng say rượu.

Và suốt những ngày sau đó, cho đến nay, tôi phải sống trong sự ghẻ lạnh của cả nhà chồng. Dù không một ai nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa nhưng cả nhà chồng thực sự coi tôi là người vô hình. Chồng cúi mặt khi ngồi cạnh tôi còn bố mẹ chồng không bao giờ gọi tôi hay nhờ vả gì đó lấy một lời.

Tôi yêu chồng và không muốn mất anh. Nhưng cứ đà này, chắc tôi chẳng bao giờ được coi là một người vợ của anh, một người con dâu trong gia đình. Tôi phải làm gì để nhận được sự tha thứ của chồng và sự chấp nhận của bố mẹ chồng đây?