Anh! Chúng ta tìm thấy nhau, yêu nhau là duyên phận nhưng cũng chính số phận đẩy anh và em về hai con đường khác nhau.
Gặp anh, nhìn thấy anh, yêu anh là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời em. Gặp em, tìm thấy em, yêu em là bất hạnh của cuộc đời anh. Có phải hạnh phúc thật sự thường trái ngang không anh? Chúng ta thuộc về nhau, phải không anh? Dù thế nào đi nữa, em vẫn chỉ là của riêng anh thôi.
Số phận cho em và anh tìm thấy nhau để yêu nhau nhưng cũng chính số phận đẩy anh và em xa nhau. Lỗi tại mình hay tại duyên phận đây anh? Em không biết, để bây giờ không thể nhìn nhau, không thể như ngày xưa, mãi mãi không thể nữa rồi.
Mình yêu nhau vào một ngày mưa. Dù khi đó chưa nói với nhau lời yêu, nhưng linh cảm cho em biết rằng anh chính là người mà em đang tìm kiếm. Ngày đó anh có nghĩ vậy không? Để bây giờ, xa cách nhau 3 năm trời rồi anh lại quay về bên em nói lời yêu rồi lại xa em.
Dù em có yêu anh đến đâu, em vẫn biết cách che giấu tình yêu của mìh (Ảnh minh họa)
Anh là một con người phức tạp, em hiểu ngàn lần hơn thế. Nhưng khi ta ở bên nhau, với em, anh như một đứa trẻ và anh không dối giận em bao giờ. Đó là điều em tin, tin một cách mãnh liệt.
Ngày đó sao anh lại rời xa em? Có lẽ em đã có câu trả lời. Nhưng điều làm em ngạc nhiên là bây giờ anh lại nói “anh vẫn còn yêu em”. Anh đi tìm cảm giác được ở bên em suốt 2 năm trời mà anh không tìm được. Anh không thể tìm được cái cảm giác ấy ở bất kỳ người con gái nào khác. Và em cũng thế thôi, dù em đã yêu người khác. Nhưng bây giờ em nhận ra suốt 3 năm qua, em sống được là vì anh. Em cười được cũng là vì anh. Em không khóc được cũng là vì anh. Dù đau đớn đến thế nào cũng không được buồn trước mặt người khác. Đó là điều anh đã dạy em.
Anh! Ngày anh nói yêu em là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em vì như vậy là em đã không lầm tưởng. Em là một con người tồi tệ, vì em đã phản bội người yêu em. Dù chỉ là trong tâm tưởng thôi thì điều đó cũng không thể tha thứ được, đúng không anh?
Sao ông trời lại sắp đặt để em phải mang duyên nợ với hai người đàn ông ngay trên giảng đường đại học này chứ? Đã bao lần em tự hỏi tại sao mọi mối rắc rối của em đều là từ đây, từ giảng đường bé nhỏ này? Ở đây có nhiều người thương em, có nhiều người coi em như em gái và cũng là nơi chôn giấu nhiều nỗi đau nhất của em. Để bây giờ em khó lòng đối diện được với quá nhiều người. Vậy mà em vẫn phải sống, vẫn phải đối diện. Cũng là vì anh thôi.
Anh! Anh từng nói lần đầu tiên gặp em, anh sợ em, anh sợ tình cảm mãnh liệt của em. Chính em cũng không ngờ tình cảm của mình lại mạnh mẽ đến thế. Có lẽ bởi vì em yêu anh theo cảm xúc, em yêu anh bằng cả trái tim trong sáng, không tính toán. Anh không thể tìm được cái cảm giác như vậy ở bên những người con gái khác vì em trao anh một tình yêu không vẩn đục, một tình yêu hồn nhiên và say mê nỗi niềm khao khát của một tâm hồn nghệ sĩ.
Người ta nói em yêu mù quáng. Cũng có thể là như thế. Nhưng em lý trí lắm. Thế nên đến bây giờ anh vẫn còn được trông thấy em. Bởi nếu em không lý trí, không mạnh mẽ thì từ những nỗi đau mà anh gây ra cho em, đã đủ giết chết em từ 3 năm trước rồi.
Ngày đấy anh chỉ coi em là trẻ con, nhưng chính anh không ngờ đứa bé con ấy lại sâu sắc và vững vàng hơn anh tưởng rất nhiều. Chẳng có gì đâu vì em muốn sống tốt, sống thật hạnh phúc, để anh phải hối hận. Đó là cách em trả thù anh. Khi anh đày đọa trái tim em như thế, mà em không thể hận anh được, không ghét anh được, chưa bao giờ em căm ghét anh. Em thương anh nhiều hơn là ghét và giận. Tình thương đó lớn hơn nỗi đau của em nên dù thế nào, em vẫn không hận anh.
Anh! Suốt 2 năm qua, em đã sống rất thanh thản, rất bình yên vì anh không khuấy động cuộc sống của em. Nhưng ông trời không để em được bình yên vì em và anh còn nợ nhau, em biết là thế. Em biết sớm muộn cũng sẽ có ngày em phải trả giá, sớm muộn gì anh cũng sẽ nói. Vì khi ở bên anh, em vẫn cảm nhận được khao khát, cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, vẫn còn.
Linh cảm, chỉ là linh cảm thôi nhưng em đã không sai. Có lẽ đến khi chết, em vẫn không quên được những lời anh đã nói ngày hôm đó đâu. “Cho dù em có ở bên ai, có yêu ai đi chăng nữa, chưa bao giờ anh nghĩ rằng em thuộc về người đó, anh chỉ nghĩ rằng em thuộc về anh thôi và anh cũng chỉ thuộc về em thôi.” Đúng là như thế, vì chúng ta yêu nhau về tâm hồn. Chúng ta đồng điệu về tâm hồn nên chỉ có thể yêu nhau như thế, không thể ở gần nhau được.
Chúng ta chỉ nên làm đôi uyên ương, không thể ở bên nhau làm vợ làm chồng. Nhưng anh đã nói nếu anh được sống cùng em thì quá là hạnh phúc. Vậy mà yêu em lại là bất hạnh của cuộc đời anh. Có lẽ ai yêu em cũng phải đau khổ và em là người bất hạnh bởi em chẳng biết giữ gìn, chẳng biết lo toan.
Anh! Dù tình ta có thể không còn nữa, nhưng xin anh hãy bình thường với em. Đừng lạnh lùng với em như thế, em sợ một ngày trái tim em òa vỡ và không thể chịu đựng được nữa. Em yêu anh nhiều lắm, không chỉ chân thành đâu, em yêu anh hết mình.
Bây giờ thì em có thể đứng trước mặt anh và nói điều đó. Anh không cảm nhận được tình yêu của em vì bên cạnh em khi đó đã có người đàn ông khác. Dù em có yêu anh đến đâu, em vẫn biết cách che giấu tình yêu của mình, để nó chỉ như một thứ tình bạn, một thứ tình anh em không hơn không kém. Anh cũng làm điều đó rất giỏi mà. Không được tình yêu, chúng ta sẽ làm bạn. Em chấp nhận là bạn của anh, để khi đau khổ, anh còn có thể tìm đến em mà chia sẻ, mà tâm sự. Nhưng có lẽ anh sợ điều đó. Điều này chỉ em hiểu thôi nên em không trách anh đâu.
Tình yêu em trao mãi không nhạt phai mà vì sao con tim nhân gian mãi như đùa vui? Cuộc đời là thế, tình mình là thế. Em không làm gì được nữa nhưng em vẫn hy vọng, vẫn chờ đến một ngày được ở bên anh.
Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, THƠ TÌNH đến địa chỉ tamsudocgia@gmail.com, chúng tôi sẽ đăng bài miễn phí trong thời gian sớm nhất! |