Dân Việt

Phút sinh tử trên "Đồi thịt băm" tại Vị Xuyên 1984

Hải Minh 27/04/2016 16:00 GMT+7
Đúng 4 giờ sáng ngày 12.7.1984, núi đồi rung chuyển, chớp lửa chói lòa, cỏ cây đất đá bay ầm ầm. Trận đánh kinh hoàng đã bắt đầu.

Nhắc đến trận chiến kinh hoàng trên “Đồi thịt băm”, điểm cao 772 trong ngày 12.7.1984, ký ức của cựu binh Phạm Ngọc Quyền (Đại đội 6, Tiểu đoàn 2, Trung đoàn 876, Sư đoàn 356) cùng các đồng đội của mình vẫn ghi nhớ từng khoảnh khắc.

img

Điểm cao 772, 685, thung lũng Nậm Ngặt là những nơi diễn ra các trận đánh ác liệt tại Mặt trận Vị Xuyên năm 1984 (Ảnh : Hoàng Phương).

Những ký ức kinh hoàng đó, cứ ảm ảnh cựu binh Phạm Ngọc Quyền cùng những người lính khác mãi tận hơn 30 năm sau, ám ảnh cả trong từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Mỗi lần gặp lại đồng đội cũ, thăm lại chiến trường xưa, kể lại ký ức bi tráng ở mặt trận Vị Xuyên, họ lại ôm chầm lấy nhau khóc nức nở.

Với họ, một khi những câu chuyện chiến tranh khốc liệt chưa được công bố để tất cả mọi người được biết, câu chuyện về sự hung tàn của quân xâm lược Trung Quốc; một khi những đồng đội của họ còn nằm lại trên những điểm cao chưa được quy tập về; một khi chưa xác định được thân nhân, danh tính của những chiến sĩ đã quên mình vì Tổ quốc trong cuộc chiến khốc liệt ở Vị Xuyên, cả đời họ không thể thanh thản được.

Quay trở lại trận đánh trên “Đồi thịt băm”, đúng 4 giờ ngày 12.7.1984, mặt đất rung chuyển, chớp lửa chói lòa, cỏ cây đất đá rơi ầm ầm. Quân bành trướng Trung Quốc nhanh chóng phản pháo, trút đạn như mưa lên các sườn của cao điểm 772. Ông Quyền cùng đồng đội tai ù đặc vì tiếng pháo nổ, những cột lửa đỏ rực.

Lúc đầu lệnh nổ súng chưa phát ra, các chiến sĩ chỉ biết núp xuống trong những công sự vừa đào cách đấy ít phút, giữ cho thân mình khỏi bị những mảnh đạn văng phải. Nhưng pháo địch bắn càng lúc càng nhiều hơn, ta bắn một thì chúng bắn mười. Có vẻ như quân bành trướng Trung Quốc đã phát hiện ra hướng tấn công của Sư đoàn 356, chúng căn chỉnh và dội pháo thẳng vào đội hình các chiến sĩ đang ẩn nấp bên những sườn dốc của cao điểm 772.

Video: Chiến tranh biên giới 1979 và kế sách ‘kết xa, đánh gần’ của Trung Quốc:

Tình hình có vẻ xấu đi, đã bắt đầu có thương vong và hy sinh, đâu đó có tiếng gọi cứu thương, những công sự được các chiến sĩ đào sẵn trước trận đánh cũng bị đạn pháo cày xới tung tóe.

Trời đã tờ mờ sáng, cùng với những ánh chớp lửa, sương mù dày đặc, tầm nhìn chỉ vài mét, nhưng cựu binh Phạm Ngọc Quyền vẫn kịp nhìn thấy xung quanh là những đoạn chiến hào vỡ nát, anh em đồng đội thương vong, bê bết máu. Bên phải của ông, một chiến sỹ tên Minh (pháo thủ số 2 của đội cối 60) bị thương vào bụng trái, chỉ kịp thều thào vài tiếng rồi lịm hẳn. Ông Quyền giật khẩu cối, nằm tựa lưng vào mé chiến hào bắn trả lên trên. Tuy nhiên, ông mới chỉ bắn được tầm 5 quả thì lập tức bị phản đạn hất tung, cả người và khẩu cối văng ra xa.

img

Phút nghỉ ngơi hiếm hoi của các chiến sĩ ta trên Mặt trận Vị Xuyên năm 1984 (Ảnh tư liệu).

Chưa kịp nhận ra mình có bị thương hay không, chỉ thấy đau ê ẩm cả người, ông Quyền lồm cồm bò dậy, tiếp tục nhặt lấy khẩu AK gần đó bắn về phía trước. Trong một thoáng chốc, ông nghe thấy tiếng thét của đại úy Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn 2 Bùi Minh Đệ: “Xung phong” phát ra ở gần đó, rồi liên tiếp những bóng đen nhảy ra khỏi chiến hào tiến lên đỉnh núi.

Phạm Ngọc Quyền không thể xông lên được, vì bên sườn phải bỗng có từng loạt đạn rít lên veo véo, bay ngang qua trước mặt. Ông nhận ra là từ lèn đá 685, những ánh chớp cứ hắt ra từ nơi đó dội thẳng xuống đội hình Tiểu đoàn 2. Phía dưới, rất nhiều đồng đội hy sinh nằm la liệt, và một trung đội của Sư đoàn 356 đang bắn trả kịch liệt lên lèn đá.

Lúc này, pháo Trung Quốc có vẻ như đã lắng xuống, nhưng đạn cối, và đủ các loại đạn khác của địch trên đỉnh 772 lại bắt đầu dội xuống ầm ầm, nhiều hơn trước. Quân địch bắn kiểu như không bao giờ sợ hết, đạn dược là vô tận. Tiến không được, lùi không xong, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Phạm Ngọc Quyền: “Chả lẽ mình cứ nằm ở đây chờ chết hay sao?”.

Ngay tức khắc, ông nhặt lấy một quả lựu đạn đưa nhanh lên miệng giật chốt, tung về phía trước, rồi cầm khẩu AK lao nhanh về hướng bên phải, mấy đồng đội ở gần đấy cũng đang chĩa súng bắn xối xả lên đỉnh núi. Tuy nhiên, bỗng có một tiếng nổ đanh phát ra ngay bên cạnh mình, cùng quầng lửa đỏ rực bốc lên, ông Quyền tối sầm mặt mũi, đổ gục xuống và không còn nhận biết gì nữa.

img

Cựu binh Phạm Ngọc Quyền: "Tôi thấy quân Trung Quốc bất chấp cả luật pháp quốc tế".

“Tự dưng tôi thấy mẹ! Mẹ hiện ra vỗ về an ủi, rồi cứ thế lùi xa dần. Tôi khóc, đưa tay định níu lấy, thì một cảm giác nhói đau trong người phát ra. Tôi tỉnh dậy, mới biết là chỉ gặp mẹ trong giấc mơ, còn bản thân đã bị một đống đất đá phủ lên trên, dấu mình xuống dưới đó, cũng chính vì thế mà tôi thoát chết ”, ông Quyền hồi tưởng lại.

Gạt được lớp đất đá phủ lên người, ông mới nhận ra trời đã về trưa, ánh nắng chói lòa, xung quanh im ắng. Bỗng chốc, có tiếng súng lẹt đẹt, rồi có tiếng người, ông Quyền nhìn thấy phía trên đỉnh 772 xuất hiện rất nhiều bóng đen, xì xào với nhau bằng tiếng Trung Quốc.

“Không, đằng nào cũng chết, trước khi chết thì cũng phải cho một vài thằng đi theo mình mới bõ”. Ngay tức khắc, ông Quyền nén đau vớ lấy khẩu AK ở gần đấy, nhặt vội một quả lựu đạn chày, một quả lựu đạn cầu duỗi thẳng chốt cài vào lỗ khuy áo ngực, dù tấm áo lúc đó đã rách tả tơi. Ông tính sẽ bất thình lình chồm dậy bắn trả khi chúng gần tới.

Chưa chắc đã có thể thoát thân được trong tình cảnh thập tử nhất sinh ấy, nhưng nếu như không chạy thoát, ông nghĩ mình sẽ dùng miệng khẽ cúi xuống cổ áo, cắn, rút chốt quả lựu đạn cầu, thế là xong, mình sẽ chết chung với quân thù.

(Ghi theo lời kể của cựu chiến binh Phạm Ngọc Quyền cùng các đồng đội)

(Còn nữa)