Dân Việt

Dâng sao giải hạn, ai đỡ nổi hạn mà sì sụp khấn vái?

Nguyễn Quang Vinh 10/02/2017 06:42 GMT+7
Không thánh thần nào giải hạn được cho kẻ quan tham, cho lũ trộm cướp, nếu được, thì chắc giờ cái ác đã nhấn chìm nhân loại.

Vào năm mới, mơ ước cho mình, gia đình mình một năm hanh thông trong công việc, an lành và phúc phận là điều ai cũng mong muốn. Từ ngàn xưa, cha ông đã biến cái mong muốn ấy thành lễ dâng sao giải hạn ở chùa chiền, đình thờ, hay chính tại bàn thờ gia tiên với ước muốn điều lành tới, an nhiên trong đời sống, lễ bạc lòng thành, dâng lễ trong thanh tịnh, trong tâm thế an nhiên hoà hợp với thời khắc chuyển dịch sang xuân, như một nét văn hoá thiên về nội tâm.

Để giảm nhẹ vận hạn người xưa thường làm lễ cúng vào đầu năm (tốt nhất là hàng tháng) tại nhà ở ngoài trời với mục đích cầu xin thần sao phù hộ cho bản thân, con cháu, gia đình"...Để bước vào một năm mới, việc biện một lễ nhỏ, thanh bạch, một nén hương thơm, đi vào chùa, đứng trước bàn thờ gia tiên, giữa không gian đêm đầu năm tự mình cầu an lành cho mình, cho gia đình, doanh nghiệp...lời cầu đó như là lời hứa hẹn, như là một quyết tâm, như là cách thể hiện bản lĩnh, thể hiện tâm thế, thể hiện ý chí để hoàn thành những công việc của năm mới...tốt thôi, không sao hết.

Không thánh thần nào giải hạn được cho kẻ quan tham, cho lũ trộm cướp, nếu được, thì chắc giờ cái ác đã nhấn chìm nhân loại.

Không thánh thần nào có thể cứu được mạng sống của ta, nâng đỡ được sự hanh thông trong công việc, làm ăn, kinh doanh, học tập, nếu được, chắc nhân loại thành tỉ phú, thành ngôi sao điện ảnh, thành xuất chúng.

Không thánh thần nào giúp biến báo kẻ vô đạo đức, kẻ gian manh, kẻ lừa đảo để luôn che mắt thiên hạ, bá chủ thiên hạ, nếu được, chắc thiên hạ đại loạn.

Nếu giải được hạn sao xấu thì hẳn chả cần bệnh viện mỗi khi lâm bệnh; chả cần tu dưỡng nếu muốn thành tài; chả cần đổ mồ hôi sôi nước mắt nếu muốn giàu có...

Hòa thượng Thích Thiện Bảo - Phó ban hoằng pháp Trung ương Giáo hội Phật giáo Việt Nam, Trưởng ban thông tin - truyền thông Phật giáo TP.HCM nói trên báo Tuổi Trẻ:Việc cúng sao giải hạn không phải là văn hóa Phật giáo. Đây là theo tập tục dân gian vốn có từ thời xưa, khi mà con người cảm thấy quá bé nhỏ trước thiên nhiên, bị đủ loại bệnh hoạn mà chưa tìm ra thuốc chữa, rồi cho là vì các vị thần trừng phạt nên sợ sệt mà tưởng tượng ra - từ thần Sấm, thần Sét, thần Cây Đa, Cây Đề, thần Hổ, thần Rắn, thần Núi, thần Sông...

Đạo Phật chủ trương con người là chủ nhân quyết định vận mệnh chính mình, theo đó, Đức Phật dạy: “Không ai làm cho chúng ta thanh tịnh, không ai làm cho chúng ta ô uế, chính chúng ta làm cho chúng ta thanh tịnh và cũng chính chúng ta làm cho chúng ta ô uế”. Cho nên việc cúng sao giải hạn hoàn toàn không phù hợp giáo lý truyền thống của đạo Phật.

Trong kinh Di giáo của nhà Phật, trước khi Đức Phật nhập niết bàn, Ngài cũng dạy người đệ tử Phật nên tránh không được xem tướng lành dữ, nhìn sao trên trời để suy lường vận mệnh nên hư. Những việc xem ngày giờ tốt xấu đều chẳng nên làm...Thực tế hiện giờ đang xảy ra điều gì vậy?

img

Biển người ngồi sì sụp khấn vái trong ngày lễ giải hạn đầu năm ở Hà Nội

Năm nào cũng như năm nào, cứ đến ngày 8 tháng giêng ở nhiều chùa, hàng ngàn người đứng tràn từ trong sân chùa ra tới đường phố, tràn lên cả cầu vượt, dâng sao giải hạn. Nếu văn hoá đạo Phật không có việc giải hạn cúng sao thì sao nhà chùa lại duy trì và dẫn dụ người dân tới chùa, mỗi tờ đăng ký giải hạn kèm theo hàng trăm ngàn phí, để làm cái gì thế, để giải hạn cho chúng dân hay lợi dụng sự mê tín của dân chúng để tạo nguồn thu, có xứng đáng với Di giáo của nhà Phật không?

Ngành văn hoá Hà Nội, Hội Phật giáo Việt Nam không thể làm ngơ thêm nữa. Hình ảnh hàng ngàn người sì sụp khấn vái ở ngay trung tâm thủ đô trong mê muội và cuồng tín nó chỉ có thể làm xấu đi hình ảnh một Thủ đô văn hiến, một thủ đô đang phấn đấu hoà nhập thế giới văn minh.

Liệu có thánh thần nào đủ sức để cưu mang, giải hạn cho hàng ngàn con người này? Và sau đó, sau khi được giải hạn, trong số họ, chắc chắn có bọn thảo khấu, bọn quan tham, bọn côn đồ, liệu sẽ được an toàn và giấu mặt đến hết đời? Chỉ còn lại sự mụ mị tệ hại của mê tín dị đoan, của sự cuồng tín đến tệ nạn mà thôi.

Và nhiều nơi nữa đều như thế, ào ào người đi xin lộc, xin giải hạn, xin ấn cầu quan, cầu chức, cầu tiền, cầu danh lợi, nó phản ánh hình thái xã hội bế tắc, mất niềm tin, lười biếng, cậy nhờ thánh thần, mất lòng tin ngay cả bản thân mình là mất hết, không tin được vào mình thì còn tin gì trên đời này nữa, nó còn phản ánh thói a dua, làm bùng phát căn bệnh "đồng phục", ỷ lại, duy ý chí và cuồng tín.