Cô gái đau khổ kết thúc mối tình bòn rút cả tuổi thanh xuân (ảnh minh họa)
27 tuổi, kết thúc mối tình 10 năm trong nước mắt và uất hận, không dám nghĩ đến việc lập gia đình… Đó là tâm sự của cô gái đăng tải trên trang confession trường Đại học Kinh tế Quốc dân (Hà Nội), khiến ai nấy đều ngậm ngùi thương cảm.
Cả hai quen nhau từ khi còn là học sinh lớp 10, cùng ở trong đội tuyển thi học sinh giỏi Hóa. Tình cảm tuổi học trò nảy nở từ những lần giúp nhau học bài, tặng nhau cốc trà sữa, vài tin nhắn hỏi thăm…
Cô gái vì nhà nghèo mà e ngại, sợ nhà bên khinh thường không môn đăng hộ đối. Thế nhưng, vì sự chân thành, nhiệt tình của chàng trai, cô đã sẵn sàng đón nhận tình cảm này và càng ngày càng thấy, mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời.
Cả hai cùng tận hưởng cảm xúc ngọt ngào của tình yêu đầu đời, cùng trải qua khó khăn bị gia đình cấm cản, cùng dành dụm tiền để thực hiện ước mơ sau khi về chung một nhà…
Nhưng tất cả kỷ niệm tốt đẹp trong 10 năm ấy bỗng chốc tan nát, vỡ vụn… bởi cái cách không ai mong muốn: kẻ thứ ba.
Ngày mối tình đầu làm đám cưới, cô mặc chiếc váy thật đẹp đến dự (ảnh minh họa)
“Mình chia tay nhé em! Anh muốn giải thoát cho cả hai vì anh thấy khoảng cách đôi ta ngày càng lớn. Không thể cứu vãn được”, đó là cách chấm dứt mối tình 10 năm của chàng trai.
Cách đây hai tháng, anh bị say nắng bởi cái nhìn của một cô giáo dạy Hóa. Trong quán cà phê quen, anh kể rằng người đó cho anh cảm giác một người vợ, một gia đình thật sự. Lời chia tay nhẹ nhàng, từ tốn nhưng lại như nghìn mũi dao đâm vào tim cô gái trẻ.
Ngày nhận tấm thiếp hồng của mối tình đầu, cô gái buộc lòng thừa nhận lời nói khi xưa của mẹ: “Tình yêu học trò, 10 cặp thì chưa đến 1 cặp hạnh phúc đến cuối đời”.
Dòng tâm sự dài thu hút hơn 30.000 lượt thích và hơn 6.000 lượt chia sẻ. Ai nấy đều xót xa, tiếc nuối cho mối tình chiếm trọn cả tuổi thanh xuân của cô gái trẻ.
“Tất cả chúng ta đều bị tổn thương theo cách này hay cách khác nhưng điều tốt nhất nên làm là tiếp tục sống như không hề có chuyện gì xảy ra… Thương chị bao nhiêu cho hết, chỉ biết dành tặng chị câu nói này”, một nick name bình luận.
#10485 Cảm ơn anh vì đã từng là 10 năm tuổi trẻ của em! - Anh ơi? - Anh đây! - Anh biết không? Em thích nghe câu “anh đây” của anh lắm. Có cảm giác bình yên sao sao á! Lần đầu chúng ta gặp nhau là ở đội tuyển Hóa (lớp 10 và 11 học chung phòng). Anh giỏi Hóa, lại dễ gần hơn mấy anh khác trong đội tuyển nên giờ ra chơi nào em cũng mặt dày xuống lớp tìm anh hỏi bài. Đợt thi đó có kết quả, em đậu Đồng nên nhắn tin mời anh ly trà sữa. Em không hề có ý gì, chỉ là biết ơn anh thôi. Tưởng có kết quả rồi thì anh em mình ít gặp, nhưng giờ ra chơi nào anh cũng lên lớp tìm em, lấy cớ là: “Em gái chữ đẹp viết bài giùm anh” hay “Anh bao em ăn sáng vì em chép hộ bài” bla bla. Ba tháng sau, anh bảo thích em nhưng em không đồng ý vì em tự ti bản thân. Lúc đó, anh buồn lắm nhưng vẫn giữ quan hệ anh trai - em gái với em. Cứ bài nào không hiểu em lại hỏi anh, rồi dần ta nhắn tin nói về gia đình, cuộc sống, tình cảm.... Anh lên lớp 12, em 11, anh tỏ tình em lần nữa và em nhận ra mình cũng có chút tình cảm với anh. Em đồng ý nhưng trong lòng lại rất sợ, sợ không môn đăng hộ đối. Nhưng thôi, yêu thì cứ yêu thôi. Tình yêu đôi ta là những giờ ra chơi ít ỏi, tranh thủ gặp nhau, ngồi ghế đá dưới gốc cây nói chuyện xàm xí, cùng ăn hủ tiếu vỉa hè. Em còn nhớ như in, lúc ăn hủ tiếu, tay anh định chạm tay em nhưng em ngại nên rụt lại, khiến cả 2 đều bối rối không biết nói sao. Và rồi mẹ em biết chuyện, phản đối kinh khủng. Mẹ bảo: “Yêu cái gì mà yêu, chỉ là sự tò mò tuổi mới lớn thôi, học hành sa sút, trước sau gì ba má thằng đó biết chuyện cũng khinh mày, tại vì mày nhà nghèo”. Nhưng hôm sau, anh tới nhà em không báo trước. Anh giải thích với mẹ em về sự nghiêm túc của cả hai. Dần dần, ba mẹ hai bên đều chấp nhận. Lúc ấy, anh đã vui mừng mà hét lên anh còn nhớ? Tình yêu là những khi chở nhau đi học trên chiếc xe đạp ì ạch, ăn hàng quán vỉa hè, nhiều lúc anh muốn nắm tay em nhưng em lại đỏ mặt rút lại… Tình yêu khi ấy chỉ đơn giản vậy thôi, vì phải học hành nhiều quá. Đứa nào cũng bảo em may mắn vì có anh! Ngày có kết quả đỗ đại học, anh mừng quá đánh liều ôm rồi hôn nhẹ môi em. “Anh cướp nụ hôn đầu của em rồi”. Rồi em không học chung cấp ba với anh nữa. Nhưng cuối tuần nào anh cũng về, qua nhà chỉ bài cho em vì em không có tiền học thêm. Thế là năm sau em cũng đỗ cùng trường đại học với anh, anh lại lần thứ hai hôn môi em: “Em giỏi lắm. Anh yêu em!”. Thế là chúng ta cùng đi dạy thêm, nhà anh khá giả mà vẫn đòi đi dạy chung với em để chở em về. Anh chỉ an tâm khi chính anh là người đưa đón em. Bên anh em cảm thấy bình yên lắm. Cãi nhau um sùm, em nóng lên anh đều nhường em: “Chúng ta nói chuyện sau”. Có lần đang chở em về, trời tối, xe đạp hư, chân em bị trật đi rất đau, anh vừa cõng em vừa dắt xe đạp suốt một giờ đồng hồ. Có lần đi phục vụ quán ăn, em bị khách dê, về khóc lóc với anh mà anh an ủi theo kiểu rất biến thái: - Thôi đừng khóc nữa. Thằng đó nó chỉ sờ em chưa làm gì mà. Không biết đêm tân hôn của mình, em mà khóc vậy anh hết làm ăn gì được. - Khai thật đi! Anh xem phim đen nhiều lắm rồi phải không? - Không nhớ mấy lần nữa. Rồi em mổ nhập viện, nhiều khi em chợt thức, thấy anh đang ngồi ngủ gục vào giường bệnh, tay còn cầm sách học. Mới mổ xong em ăn gì cũng nôn, nôn cả vào ng anh nhưng anh không nói gì, chỉ ôm em an ủi: “Mau hết bệnh đi chó hư!”, Anh giặt cả quần “dính dâu” của em nữa. “Mắc cỡ gì. Sau này, em sinh con, anh cũng phải giặt thôi”. Tiền công gia sư dành dụm được, anh trả 2 phần viện phí cho em vì mẹ em không đủ khả năng. Khi khỏe em đòi trả lại thì anh giận, bảo sao em tính toán với anh. Ngày kỷ niệm, hai đứa chở nhau dọc các con phố, quán vặt nào cũng có mặt hai đứa. Rồi cả hai tặng nhau giày, túi đeo hoặc áo thun. Em chỉ cần nhiêu đấy, vì em sợ người ta nói em quen anh vì tiền. Em nhớ rất rõ ngày em về ra mắt gia đình anh. Mẹ anh phản đối dữ dội: “Lại con bé này à? Lúc trước tao đồng ý cho bây quen nhau vì nghĩ chỉ quen qua đường thời đi học thôi. Nhưng giờ, nếu mày lấy nó làm vợ thì tao từ mày”. Lý do là gì chắc mọi người cũng hiểu. Nhưng không ngờ anh kéo em quỳ xuống cầu xin trước mặt mẹ anh, anh bảo suốt cuộc đời này chỉ yêu mình em, chỉ cưới em làm vợ. Nghe những lời anh nói với mẹ lúc đấy em hạnh phúc lắm anh biết không? Rồi anh và em cùng ra trường, tháng lương đầu anh mua tặng em cây son. Đấy là cây son đầu tiên em xài, anh nói, muốn công chúa của anh phải thật xinh, chứ con gái không biết xài son sao được. Bốn năm anh và em cùng đi làm, lương khá cao, khó khăn, cám dỗ, hai đứa vẫn vượt qua và luôn nghĩ về nhau. Có vài lần cãi nhau tưởng chừng chia tay nhưng sau đó, ta lại nhận ra không thể sống thiếu nhau. Hai đứa tích góp dự định mua nhà chung cư khi cưới, dù ngoài mặt mẹ anh vui vẻ nhưng trong bụng bà vẫn chưa hoàn toàn đồng ý. Dù nhà anh khả giả nhưng em muốn mua nhà bằng tiền của hai đứa. Anh luôn giữ cho em, bảo thời nào trinh tiết cũng quan trọng với con gái. Và em lại mơ về anh và những đứa trẻ gọi chúng ta bằng “bố mẹ”. Anh hối cưới nhưng anh ơi, mình chưa đủ tiền mua nhà, cuộc sống chưa ổn định thì làm sao cưới được? Anh chờ em chỉ một năm nữa được không? Anh nói anh sẽ chờ, bao lâu cũng được. Nhưng anh nói dối. Giấc mộng của em giờ đã tan nát, vỡ vụn khi lòng anh thay đổi. Anh yêu người con gái khác! Anh bắt đầu lạnh nhạt với em, cáu gắt và bắt lỗi em hay so sánh em với người ấy. Linh cảm không lành, em theo dõi và vô tình đọc được những tin nhắn của anh với cô ấy. Thì ra, anh yêu cô ấy được hai tháng rồi. Sao anh lại giấu em? Sao anh nói với cô ấy anh chưa có người? Sao anh lại tỏ tình cô ấy? Em sai chỗ nào? Anh cho em một lý do hợp lý đi! Em ko hiểu! Thấy em đang cầm điện thoại anh, anh giựt lại và chửi em- điều anh chưa từng làm. Đêm đấy em không ngủ được mà đã khóc hết nước mắt. Ba giờ sáng, tin nhắn anh gửi đến: “Mình chia tay nhé em, anh muốn giải thoát cho cả hai vì anh thấy khoảng cách đôi ta ngày càng lớn, không thể cứu dãn được”. Em không trả lời. Sáng hôm sau, em hẹn anh ra quán cafe quen thuộc- nơi em lần đầu chủ động nhón chân hôn môi anh nhưng anh lại quay đi chỗ khác làm em hôn hụt. Anh thốt lên lời chia tay rất nhẹ nhàng, từ tốn nhưng từng lời anh nói đâm sâu vào tim em. Anh nói anh xin lỗi, anh đang yêu một cô giáo dạy Hóa. Cô ấy cho anh cảm giác của một gia đình thực sự chứ không như em. Bên em là thói quen. Anh nói, cô ấy cho anh cảm giác của một người vợ, còn em chỉ cho anh cảm giác của một người yêu. Anh kể về cô ấy bằng ánh mắt trìu mến-ánh mắt đã từng là của em. Ừ thì chia tay thì chia tay! Chúng ta đã chia tay như vậy đấy. Em không níu kéo, không khóc lóc trước mặt anh. Nhưng về đêm, em khóc nhiều lắm anh à! Hàng trăm tấm hình đồ ăn, hình chúng ta cùng nhau nấu nướng, hàng trăm tin nhắn khiến em cười tủm tỉm hằng ngày, giờ đây chúng khiến em muốn phát điên. Ừ, bây giờ em tin lời mẹ nói lúc trước rồi: “Tình yêu học trò mười cặp chưa đến một cặp hạnh phúc đến cuối đời”. Tiền hai đứa cùng nhau dành dụm mua một tổ ấm nhỏ, tên đứa con chúng ta đã đặt, chúng ta cùng quỳ xuống trước mặt mẹ để khẳng định sự nghiêm túc cho tương lai. Những điều ấy anh đã xé nát. Phải mất mấy tháng em mới dần thôi khóc đêm nhưng em vẫn còn yêu anh như thuở ta còn nhau. Em nghỉ phép du lịch cùng gia đình, tụ họp cà phê bạn bè. Và em không bao giờ đặt chân tới quán cafe xưa vì em rất rất sợ! Hơn một năm chia tay, anh gửi thiệp cưới. À anh còn nhớ, lúctrước em hẹn một năm nữa sẽ cưới anh đó nhưng giờ cô dâu không phải là em. Ngày nhận thiệp cưới em lại khóc. Chủ nhật ngày 19/3. Trong đám cưới, cô dâu chú rể thật đẹp, em cũng phải thật xinh xắn đi dự chứ. Em tỏ ra vui vẻ chúc mừng. Nhưng anh à? Trong khi anh có đêm tân hôn bên vợ thì em lại khóc. Anh có nhớ anh từng nói với em gì không“... Đêm tân hôn em mà khóc chắc anh không làm ăn gì được”. Anh quên hết rồi! - Anh ơi! - Anh đây! - Sao anh biết em thích xương rồng mà tặng vậy? - Vì anh muốn em dù gặp chuyện gì cũng phải mạnh mẽ vượt qua. Môn Hóa đã giúp ta đến với nhau. Và vợ anh là cô giáo dạy Hóa! Cảm ơn anh vì đã là 10 năm tình yêu của em. Hiện tại, có người theo đuổi em nhưng em sợ, em sợ yêu rồi lại đau như anh đã từng đến và đi khỏi cuộc đời em. 27tuổi, em không dám nghĩ đến việc lập gia đình! |