20 tuổi, tôi đem thân đi lấy chồng xa, một năm sau sinh được một bé gái. Chồng tôi là một người vũ phu đến mức độ điên rồ, xem tôi như cái bị, vui đánh, buồn đánh, tỉnh đánh mà say cũng đánh.
Một lần tôi được người ta đưa vào viện và lúc tỉnh dậy thì thấy đang ở nhà mẹ đẻ rồi. Phen này tôi quyết ly hôn, chẳng phải vì mình mà vì sợ con gái nhỏ bị ám ảnh bởi mấy trận đòn ấy.
Người đàn bà lỡ thì như tôi không còn mong vào một tổ ấm hạnh phúc (ảnh minh họa)
Con gái được 3 tuổi, bản thân thì cũng không còn khao khát yêu đương nên tôi xác định sống cùng con cho hết một đời son trẻ. Nhưng ai ngờ đâu, cuộc đời cho tôi yêu một lần nữa, lại chính là người mà tôi không muốn yêu nhất.
Anh hơn tôi 11 tuổi, người con trai miền Trung nắng gió, cộc cằn nhưng trái tim như cát nóng. Tôi gặp lại anh và vợ cũ của anh trong đám cưới của một người bạn chung, nhìn thấy nhau mà mừng mừng, tủi tủi.
Cả ba từng là một nhóm đi đâu cũng có nhau. Tôi và chị ở chung xóm, còn anh ở làng bên. Anh một thời si mê chị cuồng dại, kiên trì theo đuổi đến mức đi lại mòn lối. Xóm có bao nhiêu viên gạch chắc anh cũng đếm cả rồi.
Ngày ấy, bố mẹ chị cấm cản, tôi luôn là người ra mặt giúp đỡ, lúc thì đưa thư, lúc thì rủ chị đi chơi để hai người có cơ hội gặp nhau. Lúc ấy, tôi thích anh bao nhiêu thì ngưỡng mộ tình cảm của hai người bấy nhiêu nhưng cũng chỉ xem đó là thứ xa vời, không với tới.
Rồi chị và anh cưới nhau, tôi cũng đi lấy chồng xa. Mới có vài năm mà vật đổi sao dời, giờ gặp lại nhau, kẻ bỏ chồng, người bỏ vợ… chẳng ai được trọn vẹn.
Hôm ấy, tôi và chị ngồi lại rất lâu. Đời chị bi đát đến nỗi một bà mẹ đơn thân như tôi còn thấy mình là kẻ may mắn nhất trên đời. Chị bị ung thư tử cung, không thể sinh con, cũng không khỏe mạnh mà làm lụng nuôi thân được.
Anh không ghét bỏ, thậm chí còn chăm sóc chị bằng năm bằng mười lúc mới cưới. Thế nhưng, chị vẫn quyết đòi ly hôn, giải thoát cho anh. Chị bảo, anh là con trai độc đinh, phải có con trai nối dõi, chị không thể làm lỡ dở cuộc đời anh được.
Tôi nghe mà thương chị, một người phụ nữ đa đoan, khao khát được làm vợ, làm mẹ nhưng vì tình yêu mà quyết đập bể mối nhân duyên này.
Chị ly hôn anh nhưng anh không bỏ chị, vẫn ép chị ở lại nhà mình. Hằng ngày anh ở cơ quan nhưng mỗi lúc chị đau đớn anh đều có mặt săn sóc. Chị bảo, tình nghĩa của anh, nhất định chị sẽ cố đền đáp trước lúc chết.
Liệu tôi có cướp đi niềm hạnh phúc cuối đời của chị? (ảnh minh họa)
Bao nhiêu năm không gặp, anh thay đổi ngỡ ngàng, đen hơn, gầy hơn, mặt lúc nào cũng buồn buồn. Hai anh em gặp lại nhau như ruộng hạn gặp mưa rào, anh tâm sự chuyện anh, tôi kể chuyện tôi, cả ngày không hết chuyện.
Nhưng tình cảm lúc này không giống của người anh trai, em gái như trước kia, lúc tôi giúp anh cưa cẩm chị. Sự quan tâm của anh khiến lòng tôi xốn xang, đêm về suy nghĩ… dường như tôi đã yêu thêm lần nữa?
Anh tỏ tình, rất thẳng thắn: “Anh muốn em là vợ của anh chứ không phải em gái”. Tôi mắng anh xối xả, nói anh tham lam, ích kỷ, thiệt thòi nhất vẫn là phận đàn bà.
Nhưng lúc suy nghĩ thấu đáo, tôi lại nhắn cho anh: “Em cần thời gian. Chúng ta có những cái phải giữ gìn, không được để tình cảm làm mờ mắt”.
Chuyện này không giấu được chị. Gặp lại chị trong quán cà phê, tôi vừa xót xa, vừa thấy có lỗi, bàn tay run rẩy như chờ chị phán tội. Thế mà chị lại nhẹ nhàng nói: “Em giúp chị trả nghĩa cho anh, chị mang ơn em cả đời. Nếu hai người có duyên, em đừng ngại ngần, chị mong em sẽ cho anh những đứa con”.
Làm sao đây? Tôi thương chị người con gái xinh đẹp khiến anh si mê một thời giờ lại run rẩy cầm tay đứa em gái, xin họ mang lại hạnh phúc cho người đàn ông mình yêu thương nhất.
Tôi chỉ khóc và nói với chị rằng: “Chị ơi, phụ nữ quá thiệt thòi mà đàn ông thì ích kỷ. Em thương chị, nếu chúng em có duyên thì em muốn con của mình chính là con của chị. Em và chúng sẽ chăm sóc chị đến cuối đời”.
Ở bên anh, tôi cảm thấy an toàn và tin tưởng. Ngoại trừ mấy lời gièm pha của xóm làng, tôi được cả gia đình mình và gia đình anh ủng hộ. Nhưng sao tôi vẫn thấy dằn vặt và rối bời, vừa muốn tiến thêm một bước về phía anh, vừa muốn lùi lại.
Tôi lấy anh rồi chị có đồng ý tiếp tục ở đó? Liệu có để tôi chăm sóc cho chị những tháng ngày đau đớn này? Liệu có phải tôi đang cướp nốt niềm hạnh phúc cuối cùng của chị?
Anh yêu quý sự sâu sắc của tôi, nói tôi không giống mấy cô não ngắn “xong việc là muốn đạp xuống giường”.