Dân Việt

Đêm định mệnh với cô đồng nghiệp (Phần cuối)

Quốc Khánh 25/06/2017 23:55 GMT+7
Cảm giác vui mừng, hồi hộp xen lẫn sự sợ hãi và lo lắng làm đôi bàn tay Dũng run lên bần bật.

Vốn là hai người bạn thân thiết, nhưng sự chênh lệch về ngoại hình khiến Dũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ yêu một người như Tuyết. Nhưng sau một lần say rượu, anh đã đi quá giới hạn tình bạn và làm cho Tuyết có thai. Điều này khiến anh vô cùng đau khổ khi đứng trước sự lựa chọn giữa tình yêu với một cô gái trẻ đẹp và trách nhiệm của một người cha.

Cuối cùng, Dũng quyết định “sống thử” cuộc hôn nhân với Tuyết trong thời gian cô mang thai để sau này con anh có đủ cha và mẹ. Tuyết và Dũng dự định sau khi sinh họ sẽ chia tay để mỗi người đi tìm hạnh phúc của mình. Nhưng sau khi đứa con ra đời, mọi chuyện bắt đầu thay đổi...

Sau hơn nửa tiếng phẫu thuật, cô bạn Dũng bế em bé ra ngoài phòng mổ.

- Của ông đây, con gái nhé!

- Cám ơn bà...

Dũng luống cuống không biết phải làm thế nào. Chưa bao giờ anh bế một đứa bé nhỏ đến như vậy, lại là đứa con của anh. Cảm giác vui mừng, hồi hộp xen lẫn sự sợ hãi và lo lắng khiến đôi bàn tay Dũng run lên bần bật.

img

Dũng cảm thấy luống cuống vì chưa bao giờ anh bế một đứa bé nhỏ đến vậy (Ảnh minh họa)

- Để bà bế nào! Không bố cháu lại đánh rơi cháu gái của bà xuống đất giờ đấy. – bà Hạnh nhanh nhảu đón cháu.

- Tình hình Tuyết thế nào rồi? – Dũng quay sang hỏi bạn.

- Đang được chuyển đến phòng hồi sức dãy nhà đằng kia. Chiều sẽ được đưa về với con. Nửa tiếng nữa Dũng mang cháu đi tiêm phòng nhé. Yên tâm, không phải lo cho vợ đâu.

Dũng gượng cười đưa hai bà và con về phòng bệnh. Là bệnh viện quận nên các bé được giao ngay cho gia đình chứ không như ở những bệnh viện phụ sản lớn. Nhìn cô con gái xinh xắn thiêm thiếp ngủ mà Dũng thấy sung sướng lạ. Thế ra anh đã là bố rồi. Cô con gái tuyệt vời kia chính là con của anh và Tuyết. Bỗng dưng anh thấy tự hào lắm!

Bà Hạnh là người tháo vát. Bà thoăn thoắt chuẩn bị cho cháu gái đồ để tắm, bà chạy đôn đáo đi hỏi về việc tiêm phòng mũi đầu tiên cho cháu,… Dũng trở thành người thừa. Anh chỉ đứng nhìn mẹ chăm sóc con mà thầm cám ơn bà. Nếu không có bà, chắc anh sẽ chẳng biết làm gì. Bỗng dưng anh nhớ đến Tuyết.

Dũng lần theo đường người bạn chỉ để tìm đến khu hồi sức, hậu phẫu. Đó là dãy phòng trên tầng hai được ngăn cách với các khu vực khác bằng hai cánh cửa sắt nặng nề, chắc chắn.

Có khoảng năm sáu người đang nằm trong một căn phòng rộng, sạch sẽ. Cũng may, Tuyết nằm ngay chiếc giường cạnh cửa sổ. Nhìn thấy chồng, Tuyết nhỏm dậy ra dấu gọi.

- Làm thế nào vào được đây? – Tuyết mỉm cười hỏi chồng.

- Thì trèo tường chứ làm thế nào! – Dũng nhẹ nhàng trả lời. – Thấy thế nào? Có đau lắm không?

- Giờ vẫn còn thuốc tê nên không đau. Cho Tuyết mượn cái điện thoại nào. Ở đây đến chiều chán lắm.

- Không! Mới sinh xem điện thoại nhiều hỏng mắt.

Chợt có tiếng the thé của một cô y tá trong phòng hậu phẫu.

- Anh kia lên đây làm gì đấy? Đi ra ngoài ngay.

Nhìn Dũng luống cuống bám vào chiếc thanh sắt chống sét tụt xuống tầng một mà Tuyết cười ra nước mắt. Cô cảm thấy an tâm tuyệt đối. Bởi ngoài kia, có một gã đàn ông hết lòng chăm lo cho mình.

Sau gần một ngày nằm trong phòng hậu phẫu, Tuyết được chuyển về cùng con. Khoảnh khắc được ôm đứa con dứt ruột đẻ ra mới hạnh phúc biết bao. Dũng ngồi bên cạnh vợ, cố lau những giọt nước mắt hạnh phúc của Tuyết.

- Khóc lóc cái nỗi gì! – bà Hạnh cau có. – Đàn bà vừa đẻ, khóc nhiều không tốt đâu.

Tuyết ngoan ngoãn đưa tay quệt ngang mặt và nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Chưa khi nào cô có cảm giác ấm áp và hạnh phúc như lúc này.

Dũng xin nghỉ làm cả tuần để có thời gian chăm sóc vợ con trong bệnh viện. Những lần tắm rửa cho vợ, nhìn những vết rạn da trên ngực, bụng Tuyết mà Dũng thấy xót xa vô cùng. Đúng là, người mẹ đã phải hi sinh rất nhiều để có được những đứa con khỏe mạnh.

Bà Hạnh cũng thường xuyên vào viện giặt giũ và chăm sóc cháu nội. Cả cuộc đời một mình lặn lội nuôi con, bà cũng chỉ mong có được niềm hạnh phúc là có cháu bồng cháu bế thế này. Sau ngày ra viện, bà phải bắt cả gia đình Dũng về ở với bà. Mấy tháng con trai ra ở riêng, bà thấy trống vắng và cô đơn quá.

- Ngày mai ra viện hai đứa chuyển luôn về ở với mẹ nhé! – bà Hạnh vừa dọn dẹp đồ đạc vừa đề nghị. - Về đấy mẹ trông nom chăm sóc cho đỡ vất vả.

- Dạ để bọn con bàn đã mẹ ạ! - Tuyết nhìn Dũng đầy thăm dò.

- Không có phải bàn bạc gì cả. Mà thằng Dũng cũng đã nói với mẹ ngay từ đầu lúc hai đứa làm đám cưới rồi nhé. Đừng có mà thất hứa.

- Vâng! Con nhớ! - Dũng gãi đầu cười.

Bà Hạnh chỉ chờ có thế:

- Mai mẹ thuê taxi đến đón nhé. Giờ mẹ mang đồ bẩn về nhà giặt cho thoải mái.

Bà Hạnh đi rồi, Dũng và Tuyết nhìn nhau ngượng ngùng.

- Đấy! Giờ Tuyết đã sinh rồi. Con đã có bố rồi. Bây giờ Dũng có thể ra đi rồi. Một mình Tuyết nuôi con cũng được.

- Không! Không bao giờ! – Dũng hốt hoảng cầm tay vợ. - Tuyết đồng ý làm vợ anh nhé. Anh sẽ chết mất nếu không có mẹ con em.

- Thì vẫn là vợ rồi mà! – Tuyết nhìn xéo Dũng.

- Tuyết chấp nhận tình yêu của anh dành cho em nhé.

Tuyết nức nở gật đầu.

- Sau khi đầy tháng, chúng mình đi đăng ký em nhé! – Dũng ôm vợ vào lòng.

- Vâng! – Tuyết vẫn nghẹn ngào trong niềm hạnh phúc.

Chợt, con gái trở mình rồi khóc thé lên. Cả Dũng và Tuyết cùng lao về phía con. Dũng bế con gái ôm chặt vào lòng. Hơi ấm của anh làm bé thích thú nhắm mắt thiêm thiếp ngủ. Tuyết gục đầu vào vai chồng trong ánh điện vàng vọt, nhợt nhạt của bệnh viện lúc đêm về.

(Hết)

Cô sinh viên nghèo và lời đề nghị sinh con cho chủ nhà

Ngày chấp nhận lời đề nghị của ông chủ nhà trọ, Lan đã nghĩ mọi chuyện xem như hết...