Dân Việt

Tình một đêm (P1)

Vũ Phi 03/07/2017 23:56 GMT+7
Nàng giữ nguyên vẻ mặt không quen bước qua Vũ Phong. Còn anh, ý cười thú vị hiện rõ trên nét môi!

Chỉ một đêm "cưu mang" người lạ, Trang Nguyên đã khiến Vũ Phong thay đổi tất cả về tình yêu, về cách nhìn nhận, đánh giá chủ quan của anh về phụ nữ. Một đêm ở bên nhau ngắn ngủi đó đã khiến Vũ Phong phải mất cả một đời để đi tìm cô gái của mình.

***

Trong một lần gặp đối tác mới của công ty, cô bạn đi cùng liền huých tay Trang Nguyên:

- Này, ngã kia muốn ăn tươi nuốt sống bạn hay sao mà nhìn dữ vậy?

Trang Nguyên đưa mắt theo ánh nhìn của cô bạn, tim nàng như rụng bụp một cái trong lồng ngực: Vũ Phong! Trái đất này nhỏ hẹp tới vậy sao?

Cuộc họp kết thúc, Trang Nguyên tìm cách rời đi thật nhanh. Nhưng vừa bước xuống cầu thang thì gặp ngay Vũ Phong. Anh không chào, không hỏi mà chỉ nhìn Trang Nguyên. Cô bạn đi cùng cấu vào tay nàng:

img

Vũ Phong bật cười khe khẽ vì hơi bất ngờ trước câu hỏi của Trang Nguyên (Ảnh minh họa)

- Anh ta là trưởng phòng mua bên đó đấy! Cậu quen à?

- Không, tớ không quen!

- Sao anh ta nhìn cậu từ đầu tới cuối vậy?

- Anh ta à? - Nguyên liếc nhìn Vũ Phong. - Là tình một đêm của tớ!

Cô bạn đi cùng chỉ thiếu nước hét lên:

- Tình một đêm? Cậu tài thật đấy, tớ phục luôn! Quá đỉnh!

Trang Nguyên hơi vênh mặt, môi nhếch lên:

- Chuyện nhỏ ấy mà!

Nàng giữ nguyên vẻ mặt không quen bước qua Vũ Phong. Còn anh, ý cười thú vị hiện rõ trên nét môi! Vũ Phong nắm cánh tay Trang Nguyên có ý giữ lại:

- Quả thật chưa có ai nói với em là em rất thú vị sao?

- Sao? Anh còn muốn thêm đêm thứ hai?

Vũ Phong bật cười khe khẽ vì hơi bất ngờ trước câu hỏi của Trang Nguyên. Còn cô bạn đi cũng thì hết mắt chữ a lại mồm chữ o, hết nhìn Trang Nguyên rồi lại nhìn Vũ Phong.

Vũ Phong ghé sát mặt nàng:

- Quả là có thể! Đêm thứ nhất là em hoàn toàn chủ động!

Trang Nguyên chút nữa thì rớt miệng. Nàng nuốt nước bọt nhìn Vũ Phong trong vài giây rồi nở nụ cười khiêu khích:

- Xin lỗi anh, tôi không có thói quen dùng lại hàng!

Vũ Phong bị nàng làm cho cháy mặt!

Chỉ có hai năm thôi, mà nàng thay đổi tới vậy sao? Từ một cô gái ngốc thành một người đàn bà lạnh lùng kiêu hãnh và quyến rũ tới vậy sao?

Nhưng chắc chắn trong đời này, anh muốn người con gái ấy là người tình nghìn đêm của mình! Nếu không, anh đã chẳng mất công đợi cô như thế! Đợi cho vết thương cũ lành và trái tim có thể yêu thương trở lại. Và người anh muốn chỉ có thể là nàng.

***

- Này cô, cô có thể nhường chỗ cho tôi không?

Trang Nguyên coi như không nghe thấy gì. Nàng sẵn sàng nhường chỗ cho một người phụ nữ có bầu, một em bé, một cụ già, thậm chí có thể là một người say. Nhưng tuyệt nhiên không thể nhường cho một anh chàng cao gần mét tám, nặng hơn bảy mươi cân và trắng trợn đến thế.

Anh ta nói lại lần hai, ngữ điệu không có gì thay đổi so với lần đầu:

- Cô có thể nhường chỗ không?

Trang Nguyên không nhìn anh ta đáp:

- Không thể!

Anh ta không còn nói thêm gì nữa. Tới bến, Nguyên xuống xe, nàng đảo mắt nhanh qua một lượt xung quanh mình: một đôi vợ chồng già, một bà bầu, một bà mẹ trẻ bế đứa con chắc mới được vài tháng tuổi, và một đôi tình nhân. Có lẽ vì thế nên anh ta chọn nàng để hỏi chỗ ngồi. Nhưng kì lạ là khi Nguyên đứng dậy, nhưng anh ta cũng không ngồi. Nàng bần thần đứng nhìn theo chiếc xe và bóng áo trắng tới khi khuất xa tầm mắt. Trời lạnh, anh ta chỉ có một chiếc sơ mi trắng lạnh lẽo như chính con người mình vậy. Dáng đứng có chút không tự nhiên lắm. Nguyên có chút giật mình hốt hoảng: Anh ta… Đúng! Anh ta đang rất đau.

***

Nguyên vừa bước vào quán đã đưa mắt tới chỗ ngồi quen thuộc của mình. Chưa có ai. Vậy là nàng hí hửng thả mình vào đó!  Trong góc nàng ngồi, chủ quán có treo một câu mà nàng vô cùng thích thú: "Cứ ngồi yên đó! Rồi tình yêu sẽ đến!".

Không phải là nàng chờ đợi. Chỉ là nó khiến nàng có cảm giác bớt cô đơn mà thôi! Bởi nàng ngồi đó một mình mà lại như có cảm giác đang ngồi trong một cuộc chờ đợi. Dù sao, đó cũng là một cảm giác tốt hơn sự trống rỗng. Nhưng hôm nay, sự tĩnh lặng và thanh thản của nàng bị phá vỡ bởi một người qua đường từng gặp.

- Tại sao anh lại xuất viện khi chưa có ý kiến của bác sĩ?

Không có ai đáp. Người đàn ông đó vẫn ngồi yên lặng mắt nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính, đôi tay không ngừng ngõ. Tiếng bàn phím lạch cạch khô khốc. Người con gái có vẻ kiên nhẫn: Tại sao anh lại xuất viện? Vết thương của anh đã lành đâu?

Mắt vẫn nguyên một vẻ lạnh lùng như thế, giọng có chút ý cười mai mỉa:

- Có liên quan tới cô sao?

- Không liên quan.Nhưng em đã tìm anh suốt một tuần rồi. Anh về nhà đi!

- Vậy đừng có làm phiền tôi. Tôi không có nhà!

- Vũ Phong, em nhất định phải đưa anh về nhà!

Người thanh niên ngước đôi mắt với tia nhìn lạnh lẽo có phần hăm dọa:

- Trong cuộc đời này, không ai có thể ra lệnh cho tôi. Và cô thì càng không bao giờ!

Cô gái khóc, bỏ ra khỏi quán với vẻ đau khổ và bất lực hằn in trên khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp. Không khí có chút khó chịu. Nguyên liếc nhìn anh chàng đó, tiếng thở dài buột ra khỏi miệng nàng. Đúng là tàn nhẫn. Chợt hình ảnh nhân vật Nam Phong trong cuốn tiểu thuyết tình yêu mà nàng đang muốn viết hiện ra trong đầu nàng rõ ràng hơn. Nguyên mở máy tính, nàng ngõ vào đó những phác họa đầu tiên cho những ý tưởng của mình.

Cà phê đã nguội, người đàn ông đó đứng dậy, anh ta có chút loạng choạng. Trời hơi tối, mưa dày hạt hơn, nhưng hình như anh ta không có ý tránh cơn mưa chiều muộn ấy.

Nguyên khẽ xì một tiếng: không chỉ ngạo mạn, lạnh lùng với người khác mà còn lạnh lùng tàn nhẫn với chính cả bản thân mình như thế sao? Nàng lặng lẽ nhìn anh ta cho tới khi anh ta ra tới cửa, đôi chân có chút run rẩy. Anh ta vịn nhẹ vào mép cửa, cơ mặt nhăn lại, nhưng ánh mắt tuyệt nhiên không thay đổi. Ba giây, anh ta tiếp tục đi, như không hề biết trời đang mưa và mùa đông đang lạnh. Nguyên thì thầm một mình: Người đàn ông đó, anh ta đang rất đau!

***

- Này anh, anh có biết trời đang mưa không?

Coi như không nghe thấy Nguyên nói, Vũ Phong vẫn cố gắng bước đi. Nguyên chạy theo, kéo tay anh ta lại. Có lẽ vì Nguyên làm quá nhanh và mạnh, Vũ Phong có chút nhăn mặt. Anh không quay lại, nhưng giọng nói vẫn như ngày đầu Nguyên gặp:

- Có liên quan gì tới cô à?

Nguyên cố để mình không tức giận. Ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Rõ ngu!

- Trời đang mưa, anh không thấy sao?

- Không thấy!

Nguyên hoàn toàn nghĩ mình bất lực trước người đàn ông này. Được, anh thích chết thì chết, sống thì sống, mặc xác anh!

Nguyên quay bước vào trong quán. Nhưng chỉ được ba bước chân là nàng lại quay lại. Con gái như nàng không đủ lạnh lùng với một người đang bị tổn thương, nhất là nàng đã từ chối một lần có thể giúp đỡ anh ta. Chút áy náy vẫn còn đọng lại trong lòng nàng.

- Cầm lấy! Có thể anh không biết là trời mưa, nhưng tôi nhắc anh: Quả thật, là trời đang mưa. Đồ ngốc!

***

Nguyên nhìn ánh mắt khép hờ thiếp thiếp vào giấc ngủ nhưng vẫn bị cái cảm giác đau đớn hành hạ. Nàng nhẹ nhàng lấy khăn ấm lau những giọt mồ hôi vừa rịn trên trán. Một anh chàng tuấn tú như vậy, không có nghĩa nào anh ta lại có thể có vấn đề về thần kinh được. Nhất định có uẩn khúc gì đó mới khiến anh ta bất chấp mà bỏ mặc tính mạng của mình như thế. Chút nghĩ suy đó khiến Nguyên cảm thấy nặng lòng. Nhưng không lẽ nàng sẵn sàng mang bất cứ người đàn ông đáng thương nào mà nàng gặp về nhà giữa đêm khuya như vậy sao?

Tiếng mưa rơi ngoài hiên rõ hơn, có lẽ trời mưa nặng hạt rồi. Nguyên đóng kín lại cửa sổ và kéo rèm, nàng sợ gió lạnh lùa vào phòng.

Nguyên mở máy tính và ngồi đó. Cái việc không động tới máy tính trong vòng vài giờ là có thể khiến nàng khó chịu như bị kiến cắn. Nàng có thể nhịn ăn, nhịn mặc nhưng tuyệt nhiên không thể nào nhịn nổi việc không sờ vào cái máy tính của mình. Nguyên cười, nhân vật nữ chính, đêm ấy mang một anh chàng hoàn toàn xa lạ mà cô ta nhặt được ở trên đường về nhà mình, chăm sóc như một tổ chức từ thiện nuôi những chú cún và mèo đi lạc hay bị thương vậy. Cô ta quả thật là có chút đạo đức chỉ vì thiếu tí tàn nhẫn mà thôi! Hóa ra bất đắc dĩ cũng có thể tạo ra một kẻ đạo đức. Đời là thế mà!

***

Nguyên nhìn chàng trai cao hơn mình cả cái đầu đang từ từ khụy xuống mà tâm thần hoảng loạn. Phản xạ đầu tiên là lao tới, để có thể làm cái cọc bé nhỏ dựng tạm anh ta. Sau đó, nàng chật vật gọi taxi. Nhưng ngay cả khi ngất đi, anh ta vẫn còn chút tỉnh táo cuối cùng ra điều kiện với Nguyên: Nếu đưa tôi tới bệnh viện, tôi sẽ chết! Nguyên cảm thấy mình như lạc vào một câu chuyện kỳ cục, nàng nhìn bác tài: Thôi, không tới bệnh viên nữa, về nhà cháu. Ở…

Nghĩ lại lúc đó, Nguyên thấy lạnh cả sống lưng, nhỡ đâu, nhỡ đâu anh ta chết trong nhà nàng, thì tội nàng có mà… sức này làm sao mà gánh nổi. Vậy là, chẳng còn tâm trí nào, Nguyên lao vào phòng ngủ, ngồi ở đó canh chừng anh ta. Thậm chí, nàng còn đi nấu cháo để phòng khi anh ta tỉnh còn có cái mà ăn.

Lúc ấy, nàng cũng không hiểu sao mình lại thông minh vậy, còn Nguyên bắt đầu thắc mắc tại sao anh ta có vẻ nhợt nhạt và thiếu sức sống như thế, anh ta đau ở đâu? Hay là, anh ta bị trọng bệnh không thể cứu chữa và sắp đến ngày rời khỏi cuộc đời này? Tuổi thanh xuân của một con người chẳng qua cũng chỉ như là bóng câu qua cửa sổ.

Lẽ nào, ngay cả điều ngắn ngủi đó mà ông trời cũng lỡ làm cho nó ngắn hơn nữa sao? Còn nàng, nàng đã sống như thế nào với quãng thời gian ấy của mình? Cuộc đời có bất công với nàng không?

(Còn nữa)

Gặp lại nhau, Vũ Phong không thể ngờ được, người con gái anh tìm kiếm bấy lâu nay đã trở thành một người phụ nữ lạnh lùng và quyến rũ quá đỗi như vậy! Nhưng liệu chỉ một đêm bên nhau, Vũ Phong có để lại trong lòng Trang Nguyên chút ấn tượng nào không? Và Vũ Phong sẽ phải làm gì để có thể gây được ấn tượng mạnh mẽ với người con gái anh thầm thương bấy lâu? Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0h00 ngày 5/7/2017.

”Cảm ơn em đã cho anh một đêm vui vẻ”

Tôi biết người yêu cũ đã trả thù được tôi, trả thù được việc tôi đá anh ta trước đây. Tôi đau đớn gần như phát...