Những lời tự đáy con tim vẫn có thể thay đổi được
Thấm thoắt, Lưu Kỉ Văn đã trở về Quảng Châu được hai năm. Tống Mỹ Linh vẫn làm việc ở phòng tiếp đón khách hàng của một công ty điện ảnh ở Thượng Hải. Ngày kia, Tống Mỹ Linh nhận được thư của Lưu Kỉ Văn, lòng vui khôn tả, nét đẹp rạng ngời, mấy đêm liền bồi hồi thao thức. Tống Mỹ Linh muốn đến ngay Quảng Châu, nhào vào vòng tay của người yêu cho thỏa niềm thương nhớ. Do bà Nghê Quế Trân (mẹ Tống Mỹ Linh) ngăn cản, nên mãi sau Tống Mỹ Linh mới tìm cách đến Quảng Châu được. Tuy nhiên, mọi sự đã không còn như xưa nữa.
Vừa quen, Tưởng Giới Thạch đã bị sắc đẹp của Tống Mỹ Linh mê hoặc.
Gặp Tống Mỹ Linh, Lưu Kỉ Văn nói: "Em à, hãy tha thứ cho anh. Xuất phát từ yêu cầu công cuộc cách mạng trong tương lai, đại bản doanh quân cách mạng muốn phái một đoàn đi Anh, Pháp… để khảo sát về kinh tế. Anh, đương nhiên, nằm trong thành phần của đoàn. Mệnh lệnh của cấp trên không thể cưỡng lại. Anh chỉ còn cách phục tùng… Em thử nghĩ xem, một người đàn ông chưa thành gia thất, đang phải làm công việc mà anh ta không thích trong quân đội như anh chẳng thà cứ đi ra nước ngoài lại học thêm được nhiều điều". "Nếu như mong muốn của anh phù hợp với yêu cầu của cách mạng, sao lại bảo em tha thứ?". Nói vậy, nhưng qua lời của người yêu, Tống Mỹ Linh biết rằng Lưu Kỉ Văn sẽ không thay đổi ý nguyện của mình cho dù cô đã tới Quảng Châu. Sự giải thích của Lưu Kỉ Văn chỉ làm Tống Mỹ Linh thất vọng và đau khổ thêm.
Nhận thấy nét buồn phiền trên khuôn mặt người yêu, Lưu Kỉ Văn cũng không thể ngờ sự thể lại đi theo chiều hướng xấu như vậy. Trong cuộc cân đong đo đếm giữa tình yêu và sự nghiệp, Lưu Kỉ Văn ý thức được rằng sự ủng hộ của Tống Mỹ Linh là rất quan trọng, nên phân trần: "Mỹ Linh, khi quyết định đi châu Âu khảo sát, anh đã suy xét tới việc chúng mình tạm thời chưa thể kết hôn. Trong bức thư gửi cho em trước đây, anh đã nói rằng anh cảm thấy giữa chúng ta có nhiều khó khăn khó có thể khắc phục được. Vì là tạm thời không thể kết hôn, nên anh nghĩ mình trong thời gian này nên ra nước ngoài thu lượm thêm kiến thức. Anh không ngờ em tới đây lúc này. Nếu em không đồng ý cho anh đi nước ngoài, anh sẽ yêu cầu được ở lại, chắc cấp trên cũng đồng ý". "Không, Kỉ Văn", ngừng lại giây lát, Tống Mỹ Linh nói tiếp: "Nếu như vì em đến đây mà anh vội vàng thay đổi kế hoạch xuất ngoại đã trù tính bao lâu nay, điều đó sẽ chỉ làm em cảm thấy bất an thêm thôi".
Đêm đó, ở nhà chị gái Tống Khánh Linh, Tống Mỹ Linh đã thức trắng
"Tuyệt vời, thưa Đại Tổng thống! Ý kiến của ngài quả thực đã làm tôi cảm động và phục sát đất!". Ngày kia, khi chuẩn bị đi qua phía ngoài phòng khách để sang phòng ăn, Tống Mỹ Linh chợt nghe thấy tiếng một người lạ, sau đó là tiếng anh rể Tôn Trung Sơn: "Được đấy, Giới Thạch. Không chỉ muốn cậu đi Liên Xô, mà một khi thời cơ chín muồi, tôi còn muốn cậu tới Quảng Châu mở một trường học". Ghé mắt nhìn trộm, Tống Mỹ Linh thấy một người trạc tuổi trung niên, mặc quân phục, đi giầy đen, ngồi trên chiếc ghế mây đối diện Tôn Trung Sơn. Khi Tống Mỹ Linh định bước nhanh qua cửa phòng khách (đang mở) để đến phòng ăn ở đầu hành lang bên kia, đột nhiên người khách kia xoay người. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau.
Vài ngày sau, Tưởng Giới Thạch lại đến thăm gia đình Tôn Trung Sơn. Trong lúc hàn huyên, Tưởng Giới Thạch bộc bạch: "Sau khi nhìn thấy em vợ ngài, mấy ngày nay tôi ăn không ngon ngủ không yên, nên đành phải đến làm phiền Đại Tổng thống. Không biết Đại Tổng thống có thể giúp Tưởng Giới Thạch gặp em vợ ngài một lần? Ý tôi muốn nói là nếu như hiện nay em vợ ngài chưa đính hôn, không biết tôi có thể cầu hôn với cô ấy được không?". "Cậu nói gì? Cậu muốn cầu... cầu hôn với Mỹ Linh? Tôi nghe nói, trong thời gian lưu học ở Mỹ, Mỹ Linh đã thích một người. Cho nên, tôi khuyên cậu chuyện tình cảm bây giờ dừng lại vẫn chưa muộn", Tôn Trung Sơn trả lời.
"Khi ở Mỹ, cô ấy sớm có người lọt vào mắt xanh ư!", Tưởng Giới Thạch tuy lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn cố tìm kiếm tia hi vọng mới, "Có hình ảnh ai đó trong tim không có nghĩa là chắc chắn trở thành vợ chồng. Thưa Đại Tổng thống, không biết người mà tiểu thư Mỹ Linh thích là ai, tôi có thể biết một chút được không?". "Nghe nói, Mỹ Linh và Lưu Kỉ Văn có chung thời gian ở Mỹ không dài, nhưng họ đã đính hôn", Tôn Trung Sơn bật mí. Tưởng Giới Thạch kinh ngạc: "Thì ra là Lưu Kỉ Văn. Có phải, đó chính là Lưu Triệu Minh, người từng giữ chức Cục trưởng Cục Kiểm toán?" Tôn Trung Sơn gật đầu: "Chính là người ấy. Mà Tưởng Giới Thạch, cậu chẳng phải đã lập gia đình rồi ư? Mỹ Linh quyết không để mắt tới những người có vợ đâu".
Nghe vậy, nhưng Tưởng Giới Thạch vẫn không nản lòng, ngược lại còn tỏ ra quyết tâm hơn: "Thưa Đại Tổng thống, chuyện gia đình của tôi không quan trọng, chỉ cần tiểu thư Mỹ Linh đồng ý, chuyện gia đình của tôi có thể giải quyết. Hiện nay tôi thấy có hai khó khăn. Một là, Mỹ Linh có để ý đến tôi hay không? Hai là, liệu thực sự Lưu Kỉ Văn và Mỹ Linh có hôn ước? Thế nhưng, thưa Đại Tổng thống, mọi việc đều do con người quyết định. Dù thế nào, tôi cũng rất muốn ngài tìm cách nói với Mỹ Linh một câu rằng Tưởng Giới Thạch tôi rất có cảm tình với cô ấy. Chỉ nhìn một lần thôi là mãi chẳng thể quên. Cho dù không thể trở thành vợ chồng thì chúng tôi làm bạn bè của nhau cũng được".
Tôn Trung Sơn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu nói: "Chịu khó đợi. Tôi sẽ thử".
(Còn nữa...)