Dân Việt

Cuộc hội ngộ với ân nhân của cậu bé bị chôn sống 20 năm trước

Suốt 2 thập kỷ, không biết bao lần, cô Azita Milanian (58 tuổi) vô thức tự hỏi: “Cậu bé bị chôn sống được mình cứu sống ngày nào giờ ra sao?”. Và sau chừng ấy thời gian mất liên lạc, ngày 16.5 vừa qua, cả hai đã có cuộc hội ngộ đầy cảm xúc trên sóng Radio KIIS FM.

Sáng 16.5, ngồi trong một căn phòng gần phòng thu của chương trình “On Air with Ryan Seacrest”, cô Milanian không giấu nổi sự bồn chồn, hồi hộp. Trên tay cô lúc này là một chiếc túi đựng đầy quần áo mà cô đã chuẩn bị cho cậu bé Christian và một tấm thiệp cùng phong thư đề: “Chúc mừng sinh nhật! Baby Christian Mountain Angel Mathew”.

Khi Milanian bước vào phòng thu, ngay lập tức cô thấy một cậu thanh niên cao lớn. Cô bất giác bật khóc và ôm chầm lấy anh khi anh lại gần và gọi cô là “thiên thần”. Chàng thanh niên này chính là Matthew Christian Whitaker – bé sơ sinh đã được cô cứu sau khi bị chôn sống chỉ vài giờ sau sinh cách đây tròn 20 năm.

“Cuối cùng, điều ước của tôi cũng trở thành sự thực”, Milanian xúc động nói. “Cô đã chờ con suốt 20 năm. Con giống y những gì cô đã tưởng tượng... Cảm ơn con đã bước vào cuộc đời của cô, con đã thay đổi cuộc sống của cô. Cô biết sẽ có một ngày con và cô gặp lại”.

img

Cô Milanian khóc khi được gặp lại Matthew, đứa trẻ cô đã cứu cách đây 20 năm. (Ảnh: Dailymail)

Matthew hiện là sinh viên Đại học Arizona, chuyên ngành báo chí. Anh đã mời cô Milanian tham dự lễ tốt nghiệp của mình vào năm tới.

Matthew chia sẻ: “Tôi luôn muốn liên lạc với cô ấy. Cô ấy giống như một người mẹ của tôi vậy!”.

Sau màn hội ngộ xúc động, cô Milanian lau nước mắt và bắt đầu hồi tưởng lại câu chuyện cô đã cứu mạng Matthew ngày nào...

“Tôi thậm chí không biết đó là bé trai hay bé gái. Bé cứ khóc liên tục. Khi tôi bế bé lên khỏi mặt đất, tôi đã lấy tay gạt đất trong mũi, miệng của bé. Lúc đó, tôi chỉ biết nói liên tục: “Làm ơn đừng chết! Cô sẽ không bao giờ rời bỏ con. Yêu con”, Milanian hồi tưởng.

Sự xuất hiện của thiên thần

Milanian là người nhập cư Iran. Cô là người sáng lập Tosca, một doanh nghiệp chuyên sản xuất trang phục theo yêu cầu cho vũ công.

Cô Milanian nhớ lại, đó là buổi tối ngày 16.5.1998, sau một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, bỏ qua lời mời đi khiêu vũ, cô chọn chạy bộ trên một con đường ở chân đồi Altadena, dãy núi San Gabriel, hạt Los Angeles, California, Mỹ. Đó là một con đường dài hơn và khác với con đường mà cô vẫn chạy suốt 8 năm qua.

“Khi chạy được khoảng 20 phút, tôi đột nhiên cảm thấy rất mệt, như ai đó đang bóp cổ mình”, Milanian nhớ lại.

Khi hoàn thành đường chạy, trên đường quay trở lại xe, 3 chú chó của Milanian không ngừng đánh hơi dọc lối mòn.

“Tôi nghe thấy đằng trước có tiếng động và thấy Tango (một trong 3 chú chó của Milanian) cứ đứng yên một chỗ, tôi nói: Thôi nào, đi thôi! Mày đang nhìn cái gì vậy? Nhưng nó nhất quyết không di chuyển khiến tôi rất tức giận, vừa đến gần vừa quát lớn. Bỗng tôi thấy một bàn chân nhỏ nhô lên khỏi mặt đất ngay phía trước chân tôi”.

Milanian cho biết, ban đầu, cô nghĩ đó là một con vật, nhưng sau đó cô đã nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc.

Cô bắt đầu đào bới điên cuồng và tìm thấy một em bé với sợi dây rốn còn nguyên được quấn trong một chiếc khăn màu xanh.

“Tôi thậm chí không biết đó là bé trai hay bé gái. Bé cứ khóc liên tục. Khi tôi bế bé lên khỏi mặt đất, tôi đã lấy tay gạt đất trong mũi, miệng của bé. Lúc đó, tôi chỉ biết nói liên tục: “Làm ơn đừng chết! Cô sẽ không bao giờ rời bỏ con. Yêu con”, Milanian hồi tưởng.

Milania bế đứa trẻ trở lại xe và gọi cảnh sát nhưng kết nối bị ngắt liên tục. Cuối cùng cô đã nhờ một người lái mô tô phóng đến Sở cảnh sát quận Los Angeles báo tin.

Vì lý do nào đó mà phải mất tới 30 phút sau, cảnh sát mới có mặt tại hiện trường. Khi ấy cơ thể của bé trai chỉ khoảng 26,7 độ C. Bé lập tức được đưa đến bệnh viện điều trị khi thân nhiệt giảm mạnh. Tuy vậy, các bác sĩ tin rằng cậu bé nặng 3,5kg hoàn toàn có thể sống sót. Cuối cùng, sau nỗ lực cứu chữa, bé trai hồi phục thần kỳ. Trưởng Khoa sơ sinh tại Bệnh viện Huntington Memorial khi đó đã gọi đó là “một phép màu” và các y tá đặt tên bé là “Baby Christian”.

Nhớ lại khoảnh khắc ấy, Milanian kể: “Cậu bé nắm lấy cổ tay tôi như thể sẽ không bao giờ buông. Con rất mạnh mẽ. Cả hai chúng tôi đều cứng đầu. Không ai có thể quật ngã chúng tôi!”.

img

Cậu bé Matthew Whitaker tại trung tâm chăm sóc y tế cho trẻ sơ sinh tại Bệnh viện Huntington Memorial ở Pasadena.

Vài ngày sau buổi tối định mệnh ấy, Milanian được gặp lại đứa trẻ. Lần này cậu bé đã được nằm trong lồng ấp ấm áp. Dù rất muốn nhưng cô đã từ chối nhận nuôi đứa trẻ vì lo sợ những người đã chôn bé biết được chỗ ở hiện tại của bé và quay lại tìm bé khi tất cả bản tin về sự việc đều nhắc đến cô.

Tuy nhiên, cô Milanian vẫn giữ liên lạc liên tục với dịch vụ trẻ em để được gặp cậu bé. Sau đó một năm, cô nhận được tin báo, bé trai đã được nhận nuôi và cô sẽ không thể gặp bé nữa.

“Đó là cảm giác rất khó chịu”, cô Milanian nói. “Tôi vẫn luôn hy vọng rằng bé trai ấy sẽ tìm thấy tôi như cách tôi đã tình cờ tìm thấy con vào ngày hôm đó”.

Dường như cô Milanian và Matthew đã bước vào cuộc đời nhau như những thiên thần.

Hành trình đi tìm ân nhân

Matthew lớn lên trong một căn nhà đầy tình yêu thương ở Gardena mà không hề hay biết về câu chuyện quá khứ. Kỷ niệm duy nhất gắn với thời gian trên nằm trong tên đệm của anh: Christian.  

Mãi đến khoảng một năm trước, mẹ đỡ đầu mới kể mọi chuyện cho anh. Anh đã rất kinh ngạc và cảm thấy tuyệt vời khi bản thân có thể sống sót qua tất cả những chuyện đó. Anh bắt đầu tìm hiểu để được gặp lại ân nhân cứu mạng.

Một người mẹ của bạn Matthew đã biết đến câu chuyện của anh và gửi câu chuyện cho đài phát thanh KIIS FM nhờ giúp đỡ. Kết quả là Matthew được gặp lại cô Milanian trong chương trình “On Air with Ryan Seacrest”.

img

Matthew lặng lẽ đứng trước con đường mòn nơi anh được cô Milanian tìm thấy.

Trên đài phát thanh, Matthew bày tỏ: “Ngày hôm nay, tôi ở đây, tôi đã sống một cuộc sống tuyệt vời, tôi đã được một gia đình tuyệt vời nhận nuôi. Tôi không muốn hỏi về bố mẹ ruột của tôi nữa. Nếu đây là lựa chọn tốt nhất của họ thì hãy để tôi ở yên đây. Tôi cảm ơn vì điều đó”.

Vào ngày đoàn tụ, Milanian đã lái xe đưa Matthew đến đường mòn nơi cô tìm thấy anh. Khi hai người đi cùng nhau, cô gọi anh bằng cái tên mà cô biết rõ nhất: Christian.

Đứng nhìn chăm chăm qua hàng rào dây xích, Matthew trở nên trầm lặng, nghiêm túc, khác xa chàng trai vui vẻ hay đùa thường ngày.

Quay lại xe, khi Milanian hỏi Matthew có ổn không, anh chỉ lặng lẽ đáp: “Đây có thể đã là mộ của con”.

Cô Milanian nhẹ nhàng đáp: “Nhưng giờ thì nó chỉ là nơi con đã từng ở mà thôi”.