Dân Việt

Bất an vì tin nhắn lạ chồng lưu tên “sếp phó”, rủ nhau đi “ăn” trong giờ hành chính

MiMi 29/05/2018 14:55 GMT+7
Vợ chồng tôi kết hôn đã hai năm rồi. Thời gian sống chung chưa dài nhưng trước đó đã yêu ba năm, đủ lâu để tin rằng mình hiểu hết đối phương từng ngõ ngách.

Chồng tôi luôn tỏ ra ghét cay ghét đắng chuyện ngoại tình, đặc biệt cực kì mạnh mẽ trong việc phê phán đàn ông “chê cơm thèm phở”.

Mỗi khi thấy người ta đánh ghen nhau, đấu tố nhau, bóc mẽ nhau chuyện chồng vợ cặp bồ anh đều nói “Đúng là mấy gã dở hơi. Của mình ăn chẳng hết còn đi ăn vụng”, rồi thì là “Của nhà thì lành mạnh chứ ăn vụng không rõ nguồn gốc bệnh tật có ngày”. Tôi cảm giác chồng tôi thuộc dạng đàn ông hiếm hoi dị ứng với nạn bồ bịch ngoại tình-vấn nạn đa số đàn ông hay mắc phải.

Thế nên tôi rất ít đề phòng chồng tôi. Tôi vẫn nghĩ, một khi đàn ông đã muốn thì có theo dõi kìm kẹp cũng không giữ được. Một khi đàn ông đã không muốn thì có mang đến trước mặt họ cũng không thèm. Ngoại tình nó xuất phát từ vấn đề nhận thức. Mấy gã đàn ông thì thèm thuồng sự tự do của chồng tôi, bảo chồng tôi có được cô vợ hiền lành và thoải mái tâm lý miễn chê, ngược lại mấy chị mấy em thì bảo tôi ngu ngơ và dễ tin người quá. Tôi kệ, vợ chồng mà không tin tưởng lẫn nhau, cứ luôn soi mói nghi ngờ đề phòng lẫn nhau thì thời gian đâu mà yêu thương vui vẻ.

Tôi nói với chồng, tôi sẽ không bao giờ động đến những thứ riêng tư của anh ấy như điện thoại hay ví tiền. Sự thật thì thỉnh thoảng tôi cũng có bí mật kiểm tra điện thoại chồng, không hề có gì đáng nghi. Trang cá nhân hay zalo của chồng cũng thế. Mọi thứ đều hoàn toàn không có gì đáng ngại cho đến hôm kia khi điện thoại chồng tôi có tin nhắn đến.

img

Đọc tin nhắn trong máy chồng, tôi không khỏi bàng hoàng. Ảnh minh họa

Lúc đó chồng tôi đang tắm, tin nhắn zalo thì liên tục hiển thị. Tò mò tôi cầm lên đọc thử. Tin nhắn được gửi từ địa chỉ có tên “Sếp phó” với nội dung rất lạ: “Mai lại gặp nhau ăn cháo nhé. Lâu ngày không ăn có thèm không?”, “Anh đâu rồi sao không trả lời?” , “Hay là sếp trưởng không cho đi?” “Nếu đi thì đi giờ hành chính nhé”…

Tất cả chỉ có bấy nhiêu đó, trước đó không có cuộc hội thoại nào. Tôi cho rằng có thể họ đã nói chuyện với nhau nhiều lần và đã được xóa đi. Hoàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi: “Sếp phó” là ai? Sao lại rủ nhau đi “ăn cháo”? Điều tôi băn khoăn nhất là chồng tôi vốn cực kì ghét món cháo, đến nỗi anh bảo thà nhịn đói còn hơn là ăn cái món ấy. Chẳng hiểu tin nhắn kia là như thế nào.

Khi chồng tôi tắm xong và cầm vào điện thoại, anh tái mặt hỏi tôi: “Em vừa xem điện thoại của anh đấy à?”. Tôi bảo “ em vô tình cầm lên thì thấy có tin nhắn, hình như ai đó rủ anh đi ăn”. Chồng tôi nghe xong bối rối ậm ờ, bảo mấy người trong công ty anh rủ tụ tập.

Tối ấy khi chồng đã ngủ, tôi mò vào zalo anh, tin nhắn lúc ban chiều đã bị xóa. Nếu chỉ là tin nhắn bình thường sao phải xóa. Tâm trạng tôi cực kì khó chịu. Cả đêm đó tôi không ngủ được, mấy ngày liền ăn uống không thấy ngon, cảm giác như có chuyện gì đó mờ ám từ chồng mà mình không biết.

Cô bạn tôi sau khi nghe tôi kể chuyện về “tin nhắn lạ” thì phá lên cười: “Cô bạn ngây thơ của tôi ơi. Để tôi giải thích cho mà nghe. Sếp phó chính là bồ, còn sếp trưởng chính là vợ đấy. Còn vụ rủ ăn cháo. Chồng bà không thích ăn cháo nhưng “cháo lưỡi” thì chưa chắc, ấy là cách người ta thay cho từ hôn nhau đấy. Tin chồng sái cổ vào, chồng bà nó đang ngoại tình, đang cắm sừng lên đầu bà rồi đấy”.

Không có lẽ nào lại như vậy. Chỉ một tin nhắn, sao bạn tôi có thể đọc ra được nhường ấy thông tin. Nói ai ngoại tình thì tôi tin chứ chồng tôi thì tuyệt đối không có cơ sở. Chuyện gì chứ chuyện này tôi phải hỏi thẳng chồng mới được. Chồng tôi nghe tôi kể lời giải thích của bạn tôi về tin nhắn trên thì cười ngặt nghẽo: “Trời ạ, bạn em thật là thiên tài. Chỉ là sếp phó ở công ty anh bị đau dạ dày nên hay ăn giữa buổi. Nhưng sếp trưởng của anh thì khó tính cấm cấp dưới rời khỏi cơ quan trong giờ hành chính. Vậy nên sếp phó anh hay nhờ anh viện cớ có việc để đưa anh ta ra ngoài cùng. Có thế thôi mà cũng nghĩ ra được chuyện li kì như vậy.”

Tôi thấy chồng tôi nói cũng rất có lý. Chỉ là đồng nghiệp bị đau dạ dày, nên hay rủ nhau đi ăn cháo thôi mà, làm gì mà to tát. Đàn bà hay nghi ngờ chỉ có rước thêm buồn lo vào người chứ đàn ông họ đơn giản lắm, đâu có phức tạp như mình nghĩ đâu.

Hôm qua tôi thấy điện thoại chồng vứt trên bàn, định vào đi dạo kiểm tra thông tin nhưng không cách nào mở khóa được. Hóa ra là chồng tôi lại đổi mật khẩu rồi. Nhưng không sao, vậy cũng tốt. Chứ thỉnh thoảng tôi cứ lén vào đọc tin nhắn rồi lại nghi ngờ chồng có ý đồ gì đó xấu xa. Vừa oan ức tội nghiệp cho chồng mà tôi cũng mệt mỏi khổ sở lắm. Vợ chồng muốn hạnh phúc thì phải tin nhau, chồng tôi vẫn thường bảo thế. Các chị em thấy có đúng không?