Ảnh minh họa.
Chiều 13.5.2008, một người dân trong khi đang hái rau muống tại khu vực hồ Rẻ Quạt (phía sau Nhà máy nước Hạ Đình, quận Thanh Xuân, Hà Nội) phát hiện xác người nổi trên mặt hồ. Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, họ thấy đó chỉ là phần thi thể không còn nguyên vẹn nằm trên bè rau muống gần bờ, bên trên phủ một lớp vải màu xanh.
Vài ngày sau đó, một số người dân ở phường Hoàng Liệt, quận Hoàng Mai cho hay phát hiện có 2 đoạn chân người bị cắt rời tại trạm bơm nước thôn Bằng B. Phòng Kỹ thuật nghiệp vụ Công an Hà Nội kết luận phần thi thể này trùng hợp với phần tử thi trước đó được tìm thấy ở khu vực hồ Rẻ Quạt. Nạn nhân được cho là nữ giới, khoảng 30 tuổi, cao từ 1m50 đến 1,62m.
Ban chuyên án rà soát phụ nữ có đặc điểm nhận dạng giống với nạn nhân và vắng mặt khỏi nơi cư trú không rõ lý do. Tuy nhiên một tháng sau đó danh tính nạn nhân vẫn bí ẩn.
Cuộc điều tra tưởng chừng như đã rơi vào bế tắc thì Công an quận Thanh Xuân nhận được đơn của một gia đình trình báo về việc con gái Lê Thị Huệ, sinh năm 1970 trú tại ngõ 97, phố Chính Kinh, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân (Hà Nội) mất tích.
Thời gian mất tích của chị Huệ cũng gần sát với thời điểm phát hiện được xác chết ở khu vực hồ Rẻ Quạt. Với điểm nghi vấn này, Ban chuyên án cử một tổ công tác tiếp cận để tìm hiểu về gia đình của chị Huệ. Chồng của chị Huệ là Nguyễn Văn Tuyên cho biết, vợ vắng nhà sang Hàn Quốc làm thuê. Tuy nhiên, khi cơ quan công an xác minh tại nhà mẹ đẻ của chị Huệ là bà Nguyễn Thị Vinh thì lại có được thông tin hết sức đặc biệt.
Bà Vinh cho biết nghi ngờ về việc chị Huệ đi Hàn Quốc để làm thuê. Trước đây, dù chị Huệ có làm thuê cho một gia đình người Hàn Quốc ở Hà Nội, nhưng chưa bao giờ nghe thấy chị Huệ đả động đến việc đi sang Hàn lao động. Hơn nữa, từ lúc được cho là đi lao động tại Hàn Quốc, chị Huệ không liên lạc về với gia đình. Và điểm bà Vinh nghi ngờ nhất là khi bà hỏi chuyện con rể thì anh này lúc thì nói vợ đi xuất khẩu lao động tại Hàn Quốc, lúc thì lại làm thuê ở Trung Quốc.
Nhận thấy lời khai của Nguyễn Văn Tuyên có nhiều điểm mâu thuẫn với mẹ vợ, tổ công tác đã bí mật xác minh những thông tin. Tuyên thường ngày hành nghề xe ôm nhưng lại mắc thói ham “tá lả” ăn tiền. Giữa vợ chồng họ thường xuyên xảy ra cãi vã cũng chỉ vì tính mê cờ bạc của Tuyên.
Tuy nhiên những nghi ngờ về Tuyên mới chỉ nằm trong vòng nghi vấn, sự việc chỉ thật sự được cơ quan điều tra vào cuộc khi kết quả xét nghiệm AND cho thấy xác chết được phát hiện chính là chị Huệ. 53 ngày sau, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an quận Thanh Xuân đã triệu tập Tuyên và anh ta đã phải thừa nhận toàn bộ hành vi giết vợ dã man.
Màn kịch vụng về tố cáo kẻ giết người
Tuyên cưới chị Huệ năm 1992 khi đã có một đời vợ tại TP HCM. Cuộc sống của gia đình Tuyên khá hạnh phúc với 2 con, một trai và một gái. Sau khi nghỉ theo chế độ, Tuyên về hành nghề “xe ôm”, còn chị Huệ làm giúp việc cho một gia đình người Hàn Quốc. Thu nhập tuy không phải khá giả nhưng số tiền hai vợ chồng kiếm được cộng thêm tiền mấy phòng trọ nhỏ trên tầng hai cho sinh viên thuê, vợ chồng Tuyên cũng đủ lo cho hai con ăn học.
Mẫu thuẫn trong gia đình chỉ nảy sinh khi Tuyên bắt đầu dính vào lô đề và cờ bạc và lên đến đỉnh điểm vào khoảng tháng 3-4.2008 khi toàn bộ số tiền kiếm được từ việc chạy “xe ôm” Tuyên đều ném hết vào cờ bạc. Nhiều lần khuyên giải chồng nhưng vẫn chứng nào tật đấy, chị Huệ “dọa” sẽ không cho Tuyên đi làm “xe ôm” nữa.
Ngày 9.5.2008, vì không muốn cho Tuyên lấy xe máy đi làm nên chị Huệ đã giữ chìa khóa. Vì chị Huệ nhất quyết không chịu giao chìa khóa cho Tuyên nên giữa hai người xảy ra to tiếng và xô xát. Tuyên lao vào chị Huệ, một tay ghì cổ đè xuống, tay kia thò vào túi quần để lấy chìa khóa xe. Khi đã lấy được, Tuyên bỏ xuống nhà. Chị Huệ nhào theo túm lấy cổ áo Tuyên thì bất ngờ bị Tuyên quay người lại đẩy mạnh về phía sau khiến ngã ngửa, đầu đập vào cửa phòng.
Biết vợ chết, Tuyên giấu xác vào chăn bông rồi đẩy vào cạnh lan can gần bậc lên xuống. Tiếp đó, hắn bê vỏ chăn, ruột chăn bông khác đặt lên rồi kéo giá phơi quần áo chặn phía trên và xuống nhà nấu cơm chờ 2 con về. Chiều cùng ngày, sau khi chở bọn trẻ đi học, Tuyên quay về nhà rồi nghĩ cách phi tang xác vợ.
Tuyên chở từng phần thi thể chị Huệ đi vứt ở 3 nơi khác nhau. Riêng phần đầu vứt xuống sông Nhuệ và cơ quan điều tra không thể tìm thấy.
Sau khi gây án, Tuyên khai luôn sống trong tâm trạng sợ hãi vì bị hình bóng của người vợ ám ảnh. Tuyên kể với một cán bộ điều tra rằng vài ngày sau khi gây án, hắn vẫn về ngủ ở nhà và thỉnh thoảng lại mơ thấy vợ “về”, đứng ở cửa nhìn cười. Do quá sợ hãi, Tuyên không còn dám về nhà nữa, hắn gửi các con ở bên nhà ngoại còn mình đi lang thang suốt ngày đêm, vạ vật ở những nơi quen biết. Tuy nhiên, cán bộ điều tra này cho biết sau khi giết vợ, hắn vẫn chạy “xe ôm” và chơi tá lả đều đặn. Tội ác mất hết tính người của Tuyên đã phải trả giá trong phiên tòa diễn ra sau đó với mức án cao nhất dành cho hắn.