Tôi mới lấy chồng được ba năm. Chồng tôi khá yêu vợ thương con, chăm chỉ việc nhà, chỉ có điều tính hơi gia trưởng và bần tiện.
Lúc đầu tôi nghĩ đàn ông keo kiệt một chút cũng tốt, còn hơn mấy ông hay ga lăng, sĩ diện với người ngoài. Nhưng không chỉ với người ngoài mà đối với nhà vợ anh cũng tính toán chi ly từng đồng từng hào một.
Hai vợ chồng tôi có một bé gái chưa đầy hai tuổi. Anh yêu con nhưng lúc nào cũng cưng nựng kiểu “nuôi con vịt giời rồi mai này lớn sẽ bỏ bố mẹ mà bay đi mất”, “nào, để bố cho “vợ người ta” uống sữa nào”. Tôi cũng chẳng hơi đâu bận tâm chồng đùa hay thật, chỉ cần anh đừng quá khắt khe quá đáng là được.
Lời nói bạc bẽo của chồng khiến tôi lạnh lòng. Ảnh minh họa
Dù ở riêng nhưng riêng gần nhà nên tết năm nào vợ chồng tôi cũng chịu trách nhiệm sắm sửa tết cho bố mẹ chồng không thiếu thứ gì, ngoài ra con biếu bố mẹ chồng ít tiền để ông bà tùy thích mua sắm thêm. Với nhà ngoại, chồng tôi không nhắc nhở, nhưng tự trong thâm tôi thấy mình tự biết phải làm gì. Tôi biếu tiền bố mẹ mình nhưng không cho chồng biết vì anh chẳng đoái hoài nhắc nhở gì. Mồng hai năm nào cả nhà về tết ngoại cũng chỉ mang theo hộp bánh và chai rượu làm quà. Chồng tôi nghĩ cứ mua bánh ngon và một chai rượu ngoại là sang lắm rồi.
Năm nay, ông nội nói không thích trưng đào như mọi năm mà muốn trưng một chậu quất. Hai vợ chồng tôi dạo khắp chợ hoa, cuối cùng cũng tìm được một cây quất ưng ý. Thấy có nhiều quất đẹp, tôi bảo chồng: “Hay luôn tiện mình mua tặng ông bà ngoại một chậu luôn nhé”. Chồng tôi nghe vậy liền nói ngay không nghĩ ngợi: “Sao phải làm thế, con gái lấy chồng rồi chỉ việc lo cho nhà chồng thôi. Bên ông bà ngoại thì để con dâu ông bà lo chứ”.
Bình thường tôi cũng thuộc dạng người tốt nhịn, nhưng nghe cái câu “con gái lấy chồng rồi chỉ việc lo cho nhà chồng” tôi thấy ngứa tai quá nên bật lại: “Con gái lấy chồng rồi thì không còn là con nữa à. Anh nhớ cho anh cũng có một cô con gái đấy”. Chồng tôi xem ra không hề nghĩ mình có gì quá đáng nên nói thêm: “Anh cũng xác định nuôi con Bống để sau này cho không người ta rồi”.
Sau vài câu cãi nhau, tôi đã bỏ về một mình để mặc chồng loay hoay thuê người chở chậu quất về nhà. Mẹ chồng tôi thấy tôi không vui, đoán chắc có chuyện nên dò hỏi. Tôi kể lại đầu đuôi sự tình, muốn để mẹ chồng thấy con trai bà “tốt” như thế nào. Không ngờ nghe xong, bà chốt hạ luôn một câu: “Đúng rồi, ông bà ta nói “con gái là con người ta” mà. Nhà thông gia cũng có con trai con dâu, đâu đến lượt con gái phải lo chứ”.
Bây giờ thì tôi biết cái thói “trọng nam khinh nữ”, “nhất bên trọng, nhất bên khinh” của chồng tôi do ai truyền cho rồi. Tôi thật sự cảm thấy buồn chán, thương mình có một người chồng ích kỉ, thương bố mẹ mình có một đứa con rể hẹp hòi. Nhìn nhà người ta, tết đến xuân về, con rể chở đào chở quất về trang trí cho nhà vợ còn chồng mình chỉ chăm chăm lo cho ông bà nội mà tủi thân.
Bố mẹ chồng nào cũng đòi hỏi con dâu phải chu đáo với nhà chồng. Ông chồng nào cũng mong vợ mình xem bố mẹ mình như bố mẹ đẻ. Nhưng bản thân họ lại không coi trọng gia đình nhà vợ, lại cảm thấy bản thân mình đứng vòng ngoài, như vậy có phải vô tình vô nghĩa quá không?
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.