Chẳng tự nhiên mà người ta hay dùng luôn cả cụm 'Sài Gòn tử tế'. Thành phố này dẫu nhiều xô bồ, dẫu lắm thị phi, nhưng đâu đó vẫn có không ít điều tốt đẹp cứ diễn ra hàng ngày. Câu chuyện nhỏ dưới đây dành cho những cư dân bị cái nắng, cái nóng, sự chật vật lẫn đông đúc của Sài thành làm cho rệu rã, được thấy lòng mình dịu đi bớt phần nào.
Chuyện là trong một buổi chiều Sài Gòn, trên chuyến xe buýt nọ, có cụ già ngồi khóc trên xe. Dù không ai đòi hỏi, dù chẳng ruột rà, người lơ xe vẫn tử tế đến gần hỏi chuyện ủi an, còn dốc cả tiền trong túi ra cho cụ già mượn để đi bác sĩ. Người muốn cho, người không nỡ nhận, trên quãng xe xuýt ngắn ngủi chiều mưa, ít ra có thể thấy rằng, lòng người không lạnh lẽo giống màn nước tuôn đầy trời ngoài kia.
Hình ảnh của bác lơ xe trên chuyến xe buýt buổi chiều hôm ấy, do người đăng chụp lại (Ảnh: Huỳnh Nguyễn)
Nguyên văn bài viết được tài khoản Huỳnh Nguyễn đăng tải lên trang cá nhân như sau:
'Xe buýt số 14... Mưa... Tình người và lòng người giữa Sài Gòn...
Đầu tiên cho con xin lỗi vì đã chụp ảnh mà không xin phép cô.
Thật sự gặp được cô hôm nay con thấy cuộc sống khác hơn rất nhiều...
Con vừa lên xe sau một chặng dài nhừ tử từ Long An lên đến Bình Tân, lúc này trời đã bắt đầu mưa tầm tã, cô niềm nở hỏi con có thẻ không, con tìm một hồi chưa thấy thì cô nói được rồi, đưa cô 3 ngàn thôi. Nhìn tóc bạc vậy chứ rất nhanh nhẹn, thấy mưa còn dìu khách lên xuống và trò chuyện rất nhiệt tình.
Vừa nói xong thì thấy cô đi ra băng ghế sau, ở đó cũng có một cụ (vì có vẻ lớn tuổi hơn cô này) đang vừa bóp chân vừa khóc.
Cô ngồi trước mặt rồi hỏi, bằng một giọng làm ấm cả chuyến xe.
'Chị đau nặng không, hay đi chích một mũi đi cho đỡ, lớn tuổi rồi uống thuốc biết nào mới hết đau?!'
'Thôi chị ơi, tiền đâu...?'
Vừa nghe vậy, cô đã lật cái túi bên hông ra và nói: 'Hay tui cho chị mượn 1 triệu, đi khám đi chứ để vậy không có ổn'.
'Thôi chị, mượn rồi lấy gì trả!'.
Cụ bà kia bắt đầu rơi nước mắt, khuôn mặt dường như đã quá mỏi mệt với cuộc đời, chỉ biết xua tay không nhận rồi bảo là để tính sau, nghèo cũng không đến nỗi nghèo mà số khổ sẵn rồi, âu cũng do là con cái vô tâm nên thành ra bà bạc phước.
Ngồi nghe một chút thì biết thêm một chuyện, bà cụ ấy đi nhặt ve chai cũng ngót ngét 10 năm rồi. Mọi hôm thì không biết thế nào nhưng hôm nay mưa ầm ầm, bà năn nỉ thì không đứa con nào chịu đi đón hết, gặp mưa thì chân trở đau nặng nên phải đi xe buýt. Bà nói bằng giọng nghẹn ngào vì đi xe vậy tiếc tiền lắm, lát chắc phải tốn thêm tiền xe ôm, làm có bao nhiêu mà xe họ ăn hết.
Mình nhìn cô lúc này có vẻ bức xúc lắm, cô bảo là bà phải bắt tụi nó ra đón, cũng nhờ bà lượm ve chai mà nhà cửa chúng nó, bà lo cho hẳn hoi rồi mà để bà cực khổ như vầy quài coi giống ai hông. Càng nghe mình càng chỉ biết lắc đầu... lòng thì vô cùng khó chịu...
Đi một đoạn thì gần đến nhà bà cụ, nghe đâu còn phải vào trong hẻm một đoạn xa, mình còn chưa kịp phản ứng thì cô đã bước ra cửa mặc kệ màn mưa ào ạt, một tay xách bao ve chai, tay còn lại thì giữ cho bà cụ đang nặng nhọc bám víu khắp nơi để bước xuống.
Mình với mấy anh trai cũng mỗi người một tay giúp dìu bà và ôm đống ve chai xuống mái hiên trú mưa, bà vừa lạnh chân lại đau nên nhìn mà xót dạ. Đặt để xong xuôi thì cô quay lại nói với bà một câu bằng giọng hơi nóng giận: 'Chị kêu tụi nó ra rước cho tui, mưa gió quá trời, tụi nó không chịu thì tui cũng hết nói?!'.
Rồi cô bước lên xe với bờ vai và mái tóc ướt đẫm, ngồi nhìn xa xăm như trong ảnh. Mấy anh thanh niên nọ cũng ca thán vài lời vì sự vô tâm của mấy đứa con bà cụ, mình cũng dụi dụi trong vô thức như trong mắt đang vương một thứ gì rất khó chịu.
Xe lại lăn bánh và Sài Gòn thì vẫn mưa, dòng người đang hối hả và cuộc đời vẫn đong đưa...
Mình thấy cuộc sống không cần quá tốt đẹp, chỉ cần người với người đối xử tốt đẹp với nhau thôi. Vậy cũng đủ rồi...'.
Liên hệ với người đăng, được biết tác giả của bài viết này là bạn Nguyễn Lý Huỳnh, hiện đang sống tại quận 3, TP.HCM. Bài viết được nhiều diễn đàn lớn nhỏ chia sẻ lại, Lý Huỳnh không khỏi cảm thấy bất ngờ:'Thật sự là rất bất ngờ luôn, mình có share vào 1-2 group, chủ yếu là để lan tỏa một chút gì đó chứ giữa cuộc sống chứ không nghĩ đạt được hiệu ứng tích cực cao đến vậy luôn'.
Được biết, đây không phải lần đầu tiên cậu chứng kiến và viết lại những câu chuyện dễ thương giống thế này. Với Huỳnh, cuộc sống dẫu đôi khi khắc nghiệt, nhưng vẫn có những điều đẹp đẽ, dịu êm luôn tồn tại. Lý Huỳnh chọn cách trân trọng và viết ra cho mọi người cùng đọc, như một cách chắt chiu những điều tích cực có dịp lướt qua mình.
Huỳnh gửi gắm: 'Mình thấy chỉ cần chúng ta nhìn cuộc đời bằng những điều tích cực, mở lòng để chia sẻ và giúp đỡ, đối xử với nhau nhẹ nhàng một chút thì cuộc sống vẫn sẽ tốt đẹp theo cách riêng của nó'.