Chồng em yêu một người đã làm lễ ăn hỏi nhưng cô ấy bị tai nạn
giao thông mất. Sau 3 năm chồng mới lấy em. Em không phải mù quáng bệnh hoạn đi
so đo với một người không còn trên đời này. Nhưng từ lúc yêu đến lúc làm chồng,
anh ấy luôn cho em cảm giác mình chỉ là cái bóng để anh ấy tưởng tượng về người
cũ.
Anh ấy dắt em đến những nơi hẹn hò, những quán quen của hai
người. Anh ít nói về người đó nhưng đi bên em, anh luôn suy tư, mặt mày thì ủ dột.
Có hôm còn ôm em vào lòng khóc và nói anh nhớ em nhiều lắm. Đó không phải là lời
nói dành cho em - người yêu hiện tại mà là dành cho người cũ.
Em rất muốn thông cảm cho anh nên thời gian đầu chịu đựng,
còn khuyến khích anh chia sẻ để nhẹ nỗi đau. Nhưng về sau em càng khó chịu và
hoang mang. Em hỏi anh có yêu em không thì anh bảo có. Nhưng ánh mắt anh nhìn
em rất xa xăm, như xuyên thấu để cố tìm kiếm một hình bóng cũ.
Ảnh minh họa
Em rất yêu anh nên nghĩ sẽ giúp anh vượt qua nỗi đau này. Và
em cũng tin rằng thời gian có thể chữa lành tất cả. Nhưng đến tận bây giờ, khi
con em đã 2 tuổi, em vẫn chỉ là một cái xác mang bóng dáng của một người khác
trong mắt anh.
Anh có một chiếc tủ gỗ chạm khắc rất đẹp, trong đó đựng tất
cả những kỷ vật tình yêu của hai người. Dù tò mò nhưng em chưa một lần dám đụng
vào đó vì sợ mắt thấy tim đau. Em tôn trọng anh và tôn trọng tình yêu anh dành
cho người đó.
Mẹ con em sẽ chấp nhận nằm ở vị trí thứ hai nhưng hình như
con tim anh không bao dung đến thế. Anh rất chiều vợ con nhưng em không dám tự
nhận đó là tình yêu. Anh lặng lẽ trầm ngâm, bộ dạng đó của anh vừa khiến em đau
lòng nhưng cũng vừa buồn tủi.
Nhiều đêm ngủ quay lưng vào nhau, em bị đánh thức bởi tiếng
khóc rưng rức của anh, tuy đã cố kìm nhưng vẫn nghe tức tưởi. Lòng em đau nhói
vì anh vẫn yêu cô ấy đến thế. Càng đau hơn khi nghĩ rằng mình không cách nào lấp
chỗ trống trong tim anh.
Không phải tình yêu của em không đủ lớn mà vì tình yêu anh
dành cho ai kia là duy nhất. Anh ấy đâu biết rằng những đêm thao thức đó đâu chỉ
mình anh khóc, người vợ nằm cạnh anh cũng lặng lẽ rơi nước mắt vì thương chồng
và thương bản thân.
Sức chịu đựng và lòng vị tha của em cũng có hạn, em đã nghĩ
anh thật ích kỷ, chịu khổ một mình còn chưa đủ sao còn lôi mẹ con em vào. Em
cũng như anh, mất đi tình yêu của một ai đó sẽ rất đau. Anh không bao giờ có được
cô ấy, còn em sẽ không bao giờ có được anh, không nỗi đau nào ít hơn cả.
Tuy em đã xa gần hờn dỗi nhiều lần nhưng luôn nhận được câu
“Anh xin lỗi, cho anh thêm thời gian”. Từ khi người đó mất đến nay cũng 6 năm rồi,
em phải đợi thêm bao lâu nữa đây?
Gần đây đã xảy ra một chuyện khiến điểm chịu đựng của em đã
đến tận cùng. Bố mẹ cô gái ấy chuyển sang Mỹ định cư, vì cô ấy là con một lại
ít họ hàng ở Việt Nam nên nhờ anh trông coi giúp mộ phần. Em nghĩ là anh tự
nguyện chứ không đợi người ta nhờ vả đâu.
Em không ích kỷ đến mức ghen với một người đã xanh cỏ nhưng
anh còn quá đáng ngỏ lời muốn mang di ảnh về thờ cô ấy tại nhà. Em cười, em
quay cuồng, em điên loạn. Em tưởng con trai chỉ thờ bố mẹ thôi, nay mới nghe có
thể thờ cả người yêu cũ.
Chồng muốn mang di ảnh người cũ về thờ trong ngôi nhà mới của
vợ chồng. Em thật nực cười với đòi hỏi thái quá này của chồng quá. Thử hỏi người
đó đã từng là vợ chính thức của anh chưa chứ?
Anh tôn thờ cô ta trong tim còn chưa đủ nay lại muốn thờ di ảnh
tại nhà. Rồi nay mai em sẽ phải làm sao khi anh sẽ chung sống trong tư tưởng với
một người đàn bà khác ngay trước mặt em. Em sẽ đau tới mức nào nếu anh cứ đứng
trước di ảnh của người cũ mà khóc lóc?
Anh van em đừng phản đối chuyện này và mong em nghĩ lại. Em
đã nghĩ nát óc cả nửa tháng nay rồi nhưng thật sự không thể thông cảm nên không
chấp nhận được nữa.
"Ngày anh đem di ảnh của cô ấy về nhà sẽ là ngày chúng
ta ly hôn" - Em sẽ trả lời như vậy nếu ngày mai anh hỏi lại em về điều
này. Em nói vậy có sai không mọi người? Tuy rất đau nhưng em phải quyết định
như thế. Nếu không em sẽ khổ đến suốt đời.
Pháp luật Xã hội (Theo Pháp luật Xã hội)