Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Còn nhớ khi tôi bắt đầu bước vào lớp Một cũng là thời điểm nghề trồng sen phát triển mạnh nhất ở quê tôi. Ông nội tôi, một người lính trở về sau chiến tranh đã mạnh dạn thuê lại gần 5 mẫu đầm bỏ hoang ở rìa làng để trồng sen và thả cá. Bà nội không may mất sớm, đầm sen đã giúp ông nội nuôi bố và các cô, chú tôi trưởng thành.
Căn nhà nhỏ được ông dựng ở gò đất giữa đầm mà bọn trẻ trong làng vẫn quen gọi là “ốc đảo”. Mỗi năm, khi những cơn mưa đầu mùa hạ kéo về cũng là thời điểm nội tôi bận bịu nhất trong năm. Theo nội, trồng sen không khó nhưng đòi hỏi người trồng sen phải thực sự biết chăm sóc và cần mẫn. Khi những búp sen chuẩn bị nở, nội lại một mình chèo thuyền tỉa dần các bông gần bờ để cô tôi mang ra bán ở chợ phiên. Những chiếc lá sen bánh tẻ thì được ông cắt, gói thành từng bó gọn gàng để bán cho những người làm cốm ở làng bên.
Thời gian thấm thoắt, sau vài ngày khoe sắc, những đài sen nhỏ đã lấp ló sau những lá sen xanh biếc trong niềm háo hức của bọn trẻ chúng tôi. Những đêm hè, cả đầm sen rộng lớn như chìm trong bầu không khí mát lành cũng cùng hương thơm êm dịu nhẹ nhàng đặc trưng của hoa sen.
Tôi xin bố mẹ ra đầm trông sen cùng với nội. Trên khoảng sân nhỏ giữa “ốc đảo”, tôi cùng nội nằm ngắm sao trời. Như thường lệ, nội lại kể tôi nghe sự tích về hoa sen, loài hoa mộc mạc, thanh tao - câu chuyện đã đi liền cùng với tuổi thơ tôi. Sáng hôm sau, trong chiếc cặp sách của tôi lúc tới trường kiểu gì cũng có một vài bát sen, món quà nhỏ cho chúng bạn cùng niềm tự hào trẻ thơ: “Sen ở đầm của nội tớ đấy!”