Trương Hiến Trung lãnh đạo quân nổi dậy tấn công thành Phượng Dương, không đến nửa ngày đã quét sạch 20.000 binh sĩ, giết chết quan tổng trấn, chặt hạ hàng trăm ngàn cây thông và bách trong lăng mộ hoàng gia, phá hủy các tòa nhà xung quanh và chùa Long Hưng nơi Chu Nguyên Chương từng tu hành một thời gian.
Trương Hiến Trung đã nổi danh sau khi hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này, nhưng đồng thời hắn cũng để lại tai tiếng giết người vô tội bừa bãi và tàn ác, đi đến đâu hắn cũng sẽ tàn sát toàn thành.
Từ xa xưa, ở Thành Đô đã có câu nói: "Đường Thục khó đi, khó như lên trời giảng đạo", quân phòng thủ của thành cổ Thành Đô cũng rất vững chắc, Trương Hiến Trung đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực tấn công Thành Đô. Vì không thể tấn công nên ông ta dùng kế đào một con đường bí mật dẫn đến tường thành, sau đó dùng thuốc nổ làm nổ tung tường thành, quân Minh bảo vệ thành đã mất cảnh giác đề phòng thương vong nặng nề. Sau khi Trương Hiến Trung vào thành đã bắt đầu một cuộc tàn sát dữ dội.
Ảnh hưởng mà Trương Hiến Trung để lại lớn đến mức mười hai năm sau cái chết của Trương Hiến Trung, huyện Ôn Giang, tỉnh Tứ Xuyên, kiểm tra hộ khẩu, chỉ có 32 hộ gia đình trong huyện, gồm 31 nam và 23 nữ. Đây là kết quả của vụ thảm sát dã man của Ôn Giang, tỉnh Tứ Xuyên. Tục ngữ dân gian thời bấy giờ có câu: "Cứ tuổi Giáp Ất Bính, lưu máu đỏ nơi đây". Nhiều nhà sử học sau khi điều tra và nghiên cứu nhận ra rằng rất ít người ở Tứ Xuyên hiện đại sinh ra và lớn lên ở đây, mà hầu hết đều chuyển đến từ các tỉnh khác.
Khi đó dân số Tứ Xuyên khoảng 80 vạn, mười dặm không có người ở Tứ Xuyên. Chỉ có vài chục cư dân ở Thành Đô, những con phố cổ khó nhận ra, bụi bặm khắp nơi, trở thành một chốn khỉ ho cò gáy. Sau nhát dao đồ tể của Trương Hiến Trung, gần như tất cả người dân ở Tứ Xuyên đều bị giết.
Trương Hiến Trung không chỉ muốn thể hiện uy quyền bằng việc giết người, mà còn muốn khuất phục nhân tâm. Để làm điều này, Trương Hiến Trung sai người mang rượu và thịt đến chùa, nói với các nhà sư rằng thịt và rượu này để họ ăn, không ăn thì giết, cũng sẽ tàn sát toàn thành. Rõ ràng là Trương Hiến Trung đang cố tình gây khó dễ cho các nhà sư, ông biết rằng các nhà sư không thể uống rượu và ăn thịt, nếu chạm vào những thứ này là đã vi phạm giới luật, Trương Hiến Trung cho rằng hành vi đùa cợt của mình sẽ khiến các nhà sư hoảng sợ.
Các nhà sư lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu cứ muốn tuân theo giới luật thì chắc chắn sẽ phải chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán. Cuối cùng họ đã thỏa hiệp với Trương Hiến Trung. Nhìn thấy các tu sĩ uống một ngụm rượu ăn một miếng thịt, Trương Hiến Trung cảm giác thất vọng không giải thích được. Hắn nhận ra mình không thỏa mãn như mình tưởng, cuối cùng hắn chỉ có thể giễu cợt nói: "Sinh thời nhìn thấy sư uống rượu ăn thịt cũng coi như mở rộng tầm mắt".
Đồng thời, Trương Hiến Trung cũng không cam tâm, bắt lại một nhà sư và hỏi tại sao họ có thể thản nhiên ăn thịt uống rượu như vậy. Lúc này, nhà sư liền nói mười chữ: "Rượu thịt trôi qua ruột, Phật lưu lại trong lòng".
Mười chữ đơn giản đã trả lời câu hỏi của Trương Hiến Trung, chứng minh rằng chỉ cần tâm có Phật, những điều bên ngoài cũng không thể ảnh hưởng đến niềm tin của họ. Trương Hiến Trung nghe xong liền bỏ đi không hứng thú, sau đó không tàn sát kinh thành nữa, có thể coi như giữ lời hứa với các nhà sư.
"Rượu thịt trôi qua ruột, Phật lưu lại trong lòng"- những lời ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa cho thấy những quy tắc và giới luật rõ ràng cũng là do con người đặt ra, chúng là những quy tắc được xây dựng để giúp cho việc tu hành, tuy nhiên, quy tắc là vật chết mà con người lại còn sống.
Vào thời điểm đó, các nhà sư phải đối mặt với lời đe dọa của Trương Hiến Trung. Nếu họ nhất quyết tuân thủ các giới luật, không chỉ các nhà sư sẽ mất mạng, mà tính mạng của những người khác trong thành cũng sẽ mất đi. Câu nói này cho thấy tấm lòng của các nhà sư, đồng thời cũng thể hiện bản chất của niềm tin, vì thế mà đã được lưu truyền hậu thế.