Dân Việt

Cậu bé nhặt ve chai xếp dép cho bạn: "Con bỏ ống heo cho bạn mồ côi"

Xôi 07/03/2017 14:41 GMT+7
Một buổi chiều bình yên trên vỉa hè của con đường Công xã Paris, tiếng cười khúc khích và cái dáng bé nhỏ - năng động của Đạt làm mọi người đi ngang đều phải đưa mắt nhìn.

Lớn lên với đôi chân đi khắp nẻo Sài Gòn

Một buổi chiều bình yên trên vỉa hè của con đường Công xã Paris, tiếng cười khúc khích và cái dáng bé nhỏ của Đạt làm mọi người đi ngang đều đưa mắt sang nhìn một lát rồi mới bước đi. Trong số đó có những người nhận ra cậu bé đen nhẻm gầy gò này là người đã xuất hiện trong các bức ảnh được chia sẻ rầm rộ trên mạng xã hội suốt 2 ngày qua: “Cậu bé nhặt ve chai hồn nhiên xếp lại dép cho bạn bè đang đi dã ngoại”.

Một số người thì tỏ ra thích thú, một số khác lướt vội đi. Bỏ lại đằng sau tiếng bước chân và cậu bé 5 tuổi hồn nhiên cùng người mẹ nghèo vẫn chưa hay mình đã nổi tiếng.

img

img

img

Nguyễn Danh Thành Đạt là tên của cậu bé, một cái tên dài với đầy hy vọng được bà nội đặt cho. Rất lâu rồi cậu bé không về quê nội, cha bỏ rơi khi biết có sự tồn tại của em trên đời. Nhưng bằng cách nào đó em vẫn lớn lên, khỏe mạnh và lém lỉnh không thua bất kì một cậu bé cùng trang lứa nào. Có thua, thì họa chăng là thua tiền thua bạc, thua những buổi sáng được đến trường còn em thì theo chân mẹ đi nhặt ve chai khắp ngõ ngách thành phố.

img

img

img

Được đến lớp học vài tháng, cậu bé Đạt dường như chưa từng quên những gì cô giáo dạy. Từ việc sắp xếp giày dép ngay ngắn, quần áo được phân loại và xếp gọn gàng đến việc luôn dạ thưa khi người lớn hỏi chuyện. Nhưng những ngày học chỉ vỏn vẹn chừng đó, vì mẹ của em đã mất việc trước kì nghỉ Tết. Từ đó Đạt thôi đến lớp với quần áo gọn gàng, tươm tất thay vào đó đôi chân gầy gò của em bám theo đôi chân mẹ bước ra ngoài đời.

Tiếng ba cất mãi trong lòng

Đạt thương mẹ, qua lời kể của mẹ em thì Đạt luôn không vui và đứng ra bảo vệ mẹ khi nghe ai đó nói không tốt về mẹ mình. Những đứa trẻ lớn lên từ miệng đời, chúng có một bản năng tự vệ rất lớn và nhất là bản năng bảo vệ cho những người chúng thương yêu. Không ai dạy Đạt điều đó cả, nhưng cậu bé 5 tuổi này biết rằng mẹ mình cần được thương yêu. Nên dù bé nhỏ em vẫn cứ muốn xòe bàn tay ra để chở che cho người phụ nữ dầm nắng phơi sương nuôi em.

img

img

Nhưng tiếng ba Đạt cất mãi trong lòng, lúc còn nhỏ hơn bây giờ thỉnh thoảng em lại hỏi mẹ là ba em ở đâu. Nhưng khi về quê, bị ba khước từ thì từ đó Đạt không còn hỏi về ba nữa. Em chấp nhận sự thật rằng mình chỉ có mẹ và tiếng ba cứ nằm im ở đó - sâu tận đáy lòng.

Và Đạt thì cứ lớn lên, từng chút mỗi ngày…

img

img

img

Đạt muốn lớn lên sau này trở thành công an, em thường hay ngồi nói vu vơ với mẹ: “Mình đừng ăn cắp, ăn trộm gì nha mẹ. Ăn cắp là xấu lắm”. Một đứa nhỏ không được học hành tử tế, cũng không ai dạy dỗ rằng phải tử tế là thế nào. Vậy mà em lại có ước mơ, em còn biết phân biệt điều tốt cái xấu. Rõ ràng, việc sinh ra trong hoàn cảnh nào nó không quyết định con người mà ta trở thành. Ý thức sẽ quyết định điều đó.

Sẽ được đến trường đi học và ước mơ nuôi ống heo để giúp đỡ các bạn bị mồ côi.

Mẹ Đạt kể rằng mỗi ngày đi nhặt ve chai về với mẹ, Đạt đều bỏ ống heo tiết kiệm 5 nghìn đến 10 nghìn. Khi phóng viên Saostar hỏi nhỏ rằng con có thể kể cho cô nghe con bỏ ống heo để làm gì không thì Đạt ghé vào tai thầm thì: “Cho các bạn mồ côi”.

img

img

img

Mẹ Đạt thấy vậy liền cười giải thích: “Đạt nó nói nó muốn nuôi ống heo để cho các bạn bị mồ côi. Vì nó nói nó còn có mẹ nhưng các bạn trong trại mồ côi không có ba mẹ như vậy mới thương. Đạt nó sợ bị bỏ lắm, vì có lần khổ quá tôi đã đưa Đạt đến đó nhưng xót con lại đem về nuôi”.

Đạt hồn nhiên chạy giỡn trên vỉa hè, gương mặt lém lỉnh và cái nhìn xa xăm vào ngôi trường tiểu học nơi mỗi ngày mẹ con em nhặt ve chai đi ngang qua làm ai cũng chạnh lòng. Đạt cứ đứng đó, hướng cái nhìn về những chiếc áo đồng phục và gật đầu mỉm cười khi được hỏi con có muốn đến trường đi học không?

Nhưng điều kỳ diệu đã xuất hiện trong đời mẹ con em. Khi Nghia Pham - một người đàn ông tử tế đã chụp lại những bức ảnh của em đã tìm được cho mẹ con bé Đạt một công việc ở hãng sữa Vinamilk. Còn bé Đạt những ngày sắp tới sẽ được đến trường và được lo ăn học bởi hai vị hiệu trưởng tốt bụng. Mà như mẹ Đạt nói: “May mà có những người tốt vậy, khổ rồi cũng qua thôi em. Sài Gòn mà, ráng ráng là sẽ sống được”.

Đúng vậy, Sài Gòn dễ sống mà vì họ có tấm lòng đem cho nhau, cho cả niềm thương ở trong đó! Mong là vài năm nữa, chúng ta sẽ thấy cậu bé Nguyễn Danh Thành Đạt với gương mặt sáng láng, nụ cười tươi rói và những hành động tử tế sẽ lan đi khắp nơi. Để em biết rằng, em và mẹ chưa bao giờ một mình. Mà bên cạnh mẹ con em còn rất nhiều những người tử tế khắp nơi, khắp đất Sài Gòn.

*Title do Dân Việt đặt lại.