Hôm đó là một ngày khó
quên của chị. Chị đã làm một việc mà có lẽ cũng khá nhiều người vợ có
chồng ngoại tình đã từng làm: đi gặp người thứ 3. Vì sao chị đi gặp ư?
Vì chị còn muốn giữ gia đình cho con trai bé bỏng của mình.
Chị đã làm một việc mà có lẽ cũng khá nhiều người vợ có chồng ngoại tình đã từng làm: đi gặp người thứ 3
Nhiều
nhiều nói, kẻ cần trị tội phải là chồng mình chứ gặp người thứ 3 thì
được cái gì. Nhưng đôi khi trong cuộc sống, con người ta vẫn phải làm
những việc ngốc nghếch như vậy đấy. Như khi bạn nhiễm một loại virus nào
đó, bạn vẫn phải chấp nhận tìm mọi cách để chữa trị những triệu chứng
nó gây ra. Trong khi ấy bạn biết thừa, nó sẽ tồn tại trong cơ thể mình
cả đời, hôm nay khỏi thôi nhưng ngày mai có thể lại tái phát cũng không
chừng.
Đó là một cô gái trẻ - một sinh viên vừa mới ra trường.
Cô gái ấy xinh xắn, trẻ trung đầy sức sống. Cô ta nhìn chị với đôi mắt
ráo hoảnh. Trong đó chứa đầy lòng tự tin và kiêu hãnh. Bắt gặp ánh mắt
ấy, bao nhiêu lời thuyết phục ôn hòa chị dự định nói bỗng chốc bay biến
hết. Chị không còn chút hứng thú nào để nói nữa.
Chị hiểu được ánh mắt ấy.
Cô gái trẻ ấy tin tưởng vào tình yêu chồng chị dành cho cô ta. Cô ta tự
hào và nhìn chị với tâm thế của kẻ thắng cuộc. Có lẽ giờ này cô ta đang
thương hại chị, vì tuy là vợ chính thức nhưng chỉ giữ được cái vỏ của
anh, còn phần hồn và cả tinh lực thể xác anh đều dành cho cô ta cả.
Không biết kẻ ngây thơ là chị hay là cô ta đây?
Chị nhìn thẳng
cô ta, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hôm nay chị hẹn gặp em không có mục đích gì
to tát cả. Trước hết là muốn chị em mình biết mặt nhau. Thứ nữa là muốn
nói với em, chị đã biết hết mối quan hệ của em và chồng chị. Chị không
có ý kiến gì về việc đó, vì tự bản thân nó đã nói lên tất cả rồi.
Vẫn có thêm một lần nữa chị phải gặp bồ của chồng, vẫn là ở quán café cũ. Nhưng lần này không phải là chị hẹn gặp mà là kẻ thứ 3 hẹn gặp chị
Bây
giờ, chị có ý kiến thế này. Em hãy đề nghị chồng chị ly hôn. Chỉ cần
anh ấy mang đơn về, chị sẽ kí ngay lập tức không trì hoãn. Còn nếu em
không thuyết phục được anh ấy làm điều đó, thì tất cả vật dụng, tiền bạc
anh ấy cho em bấy lâu nay cũng chỉ có thể xem như là tiền chồng chị trả
cho em vì em đã phục vụ anh ấy nhiệt tình”.
Nói xong, chẳng cần
nghe xem cô ta trả lời thế nào, chị đứng dậy ra về. Ra tới cửa quán
café, ngoái lại nhìn chị vẫn thấy cô ta ngồi im không nhúc nhích.
Chị
không biết cô ta nghĩ sao về lời chị nói. Chỉ biết, sau hôm ấy chị
không còn bắt gặp những tin nhắn, cuộc gọi nào của cô ta tới máy chồng
chị nữa. Chồng chị cũng trở nên “ngoan” bất ngờ. Chị cố nén nỗi đau, chỉ
hy vọng sau cơn sóng dữ sẽ là bình yên.
Ấy vậy mà vẫn có thêm
một lần nữa chị phải gặp bồ của chồng, vẫn là ở quán café cũ. Nhưng lần
này không phải là chị hẹn gặp mà là kẻ thứ 3 hẹn gặp chị. Và cũng không
phải là cô gái nhỏ mới bước vào đời mà là một người phụ nữ đã dày dạn
kinh nghiệm sống.
Chị thiết nghĩ, mình không cần phải nói một
lời nào cả. Bởi, đối với người phụ nữ trưởng thành, đã biết chồng chị có
vợ và con trai nhưng vẫn sẵn sàng lao vào, ngang nhiên hẹn gặp chị thì
chị có nói gì cũng là thừa. Mọi lí lẽ thuyết phục lúc này đều trở nên vô
nghĩa. Và có lẽ chị cũng chẳng còn hứng thú nữa…
Nhưng chị vẫn
ngồi lắng nghe cô ta nói một cách chăm chú. Cô ta kể về tình yêu của
chồng chị và cô ta. Nó nồng thắm, cuồng nhiệt vô cùng. Hai người không
thể sống thiếu nhau. Họ mới mà một nửa đích thực của nhau, còn chị - kẻ
đến trước, người vợ danh chính ngôn thuận nhưng thực ra lại chỉ là một
mảnh ghép lệch lạc do anh… ghép tạm khi chưa tìm ra một nửa đích thực mà
thôi.
Chị bật cười. Có thể cô ta nói đúng thật ấy chứ! Nhưng
chị không ngắt lời, vẫn kiên nhẫn lắng nghe tất cả. Cuối cùng, cô ta
chìa ra trước mặt chị một tờ giấy. Đó không ngờ lại là lá đơn ly hôn do
chính tay chồng chị viết - chữ viết của anh khá đặc biệt, chị nhìn qua
là nhận ra ngay.
Hơi ngỡ ngàng nhưng cũng
chẳng có gì là bất ngờ. Cả tuần nay anh không về nhà, không một lời hỏi
thăm con. Và giờ, đến lá đơn li hôn anh cũng không muốn tự tay đưa cho
chị. Mà cũng có thể, cô ta sốt sắng nên muốn mang đến cho chị kí càng
nhanh càng tốt. Hoặc mang đến để… ra oai với chị cũng nên. Ôi, có là gì
đi chăng nữa thì chị cũng chẳng cần phải quan tâm nữa rồi.
Kí
xong lá đơn, nhìn cô ta cẩn thận cất đi như thứ gì đó quý báu lắm. Chị
cười nhẹ: “Có lẽ chị em mình không còn việc gì để có cơ hội gặp nhau nữa
đâu nhỉ. Nhân đây chị cũng chúc em và chồng vừa cũ của chị hạnh phúc.
Riêng chị, chị cảm ơn em rất nhiều vì đã dọn sạch giúp chị đống rác hôi
hám mà chị đã quá chán ngán rồi!”.
Dứt lời, chị đứng dậy ra về. Lần này, chị đi thẳng, không ngoái lại lần nào cả.
Pháp Luật Xã Hội (Theo Pháp Luật Xã Hội)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.