Tôi đang ở vào một tình cảnh không biết phải làm gì. Tôi thực sự bối rối và hoang mang. Bình thường, tôi đọc những câu chuyện trên báo, chứng kiến những cảnh đời quanh mình, nhưng luôn lạc quan nghĩ rằng, cuộc sống có thế này có thế kia, song sẽ không bao giờ những tình cảnh éo le ấy đến với mình được. Tôi vẫn luôn sống và tin như thế, vui vẻ với những gì mình đã có và gầy dựng. Nhưng giờ thì…
|
Ảnh minh họa |
Năm nay tôi ba mươi tuổi. Mười hai năm trước, tôi thi đậu Trung cấp do sức học hạn chế, lại cộng thêm hình thức ưa nhìn, luôn bị lôi kéo càng các cuộc chơi bời của đám bạn, nên cố mấy cũng không học khá hơn được.
Sau khi tốt nghiệp, tôi xin đi làm, định sau đó sẽ tiếp tục học liên thông lên cao đẳng, đại học, để sau này có một tấm bằng học vấn bằng bạn bằng bè, và cũng để cho gia đình tôi đỡ ngại ngần với họ hàng, hàng xóm. Vì tôi luôn biết được rằng, hình thức bên ngoài chỉ là cái vỏ bọc phù phiếm, nếu không có kiến thức, không tự tích lũy kinh nghiệm sống, và không biết giữ mình tôi sẽ dễ sa ngã.
Nơi tôi đến làm việc là một công ty không quá lớn, và tôi xin việc được ở vị trí lễ tân. Công việc không quá vất vả, cũng không đòi hỏi nhiều đến kiến thức hay kinh nghiệm, nên chỉ một thời gian ngắn sau tôi đã thuần thục công việc được giao. Giám đốc công ty tôi là một người chững chạc, nhưng phong cách trẻ trung, cách nói chuyện hài hước của anh đã khiến tôi chú ý. Tôi thầm “điều tra” những thông tin về đời tư của anh khi biết rằng anh vẫn còn độc thân.
Ngoài những công việc hằng ngày được giao, từ vô tình rồi cố tình, tôi tạo cho mình cơ hội được tiếp xúc với anh nhiều hơn nữa. Thái độ thân thiện, đôi khi có vẻ ỡm ờ của anh đã khiến tôi hiểu: mình được “bật đèn xanh”, và không ngần ngại ngã vào lòng anh sau đó.
Đến bây giờ nhìn lại, tôi không biết rằng mình đã bước đi quá nhanh hay không, hay vì có một thứ ma lực nào khác mà tôi bỏ qua hết mọi điều đàm tiếu xung quanh, những xì xầm to nhỏ về mối quan hệ của chúng tôi, quan hệ của anh với một vài nhân viên nữ khác, hay trầm trọng hơn cả là chuyện anh có một đứa con riêng, tôi cũng vẫn bỏ qua được.
Khi đó, anh khăng khăng giải thích với tôi rằng, vì cô gái kia muốn “bẫy” anh nên cố tình sinh ra đứa bé, giờ đây anh vẫn có trách nhiệm với đứa bé ấy nhưng không còn giữ quan hệ gì với người mẹ. Như để chứng minh những lời mình nói là thật, anh cầu hôn tôi. Và tôi, đã đồng ý.
Chúng tôi lấy nhau trong sự vui mừng của gia đình anh, và sự nặng nề của gia đình tôi. Nói gì thì nói, bố mẹ tôi không hoan hỉ chào đón chàng rể gần bằng tuổi mình, và dù anh có thân thiện, cố gắng trò chuyện tới đâu trong mỗi lần gặp mặt thì đáp lại cũng chỉ là sự thờ ơ, mặc kệ của bố mẹ.
Các anh chị tôi, vì thua anh cũng nhiều tuổi, nên lịch sự đáp lời, còn sau đó cũng chẳng biết trò chuyện những gì, họ đành quay đi làm công việc khác. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không coi đó là lạ, chỉ nghĩ đơn giản rằng, tuổi tác làm nên khó khăn đó, một thời gian sau sẽ quen, và sẽ hết.
Đám cưới của chúng tôi diễn ra không ồn ào như mong đợi của tôi lúc trước nhưng tôi vô cùng mãn nguyện và tự hào về người mình đã lấy làm chồng.
Tôi vẫn hoàn thành tốt công việc của mình ở công ty như trước. Càng ngày, anh càng mở rộng các loại hình kinh doanh nên tôi cũng không còn ở vị trí lễ tân như trước. Tôi chuyển lên phòng kinh doanh và được anh giao cho phụ trách một dự án khác. Việc kinh doanh không quá khởi sắc vì có thể, do tình hình kinh tế đang khó khăn chung. Nhìn anh tất bật với mọi việc, tôi càng thấy thương chồng hơn, thầm lo lắng vì chất lượng đào tạo nhân sự ngày càng đi xuống. Tôi cũng chạy ra ngoài với công việc của mình nhiều hơn, không có nhiều thời gian ở công ty như trước.
Chúng tôi vẫn hằng ngày đến công ty, nhưng hết ngày thì không còn về chung nữa. Thường thì anh về sau tôi, vì có nhiều việc phải xem lại, hoặc đi khảo sát thị trường, địa điểm, cho một dự án mới, hoặc đi tiếp khách. Và cũng từ đó, tôi bắt đầu nghe được những thông tin “ngoài luồng” về chồng mình. Tôi không tin với những gì mình nghe được, nên đã bỏ tiền, thuê một văn phòng thám tử theo dõi. Sau ba tháng, họ đem đến cho tôi kết quả.
Tôi thực sự choáng váng với những gì hiện ra trước mắt mình. Hiện tại, anh đang có tới 3 cô gái xung quanh, và chẳng phải xa lại gì, đó là những nhân viên nữ chủ chốt của một số bộ phận quan trọng. Với mức lương vừa phải, nhưng tận dụng được sức lao động và sự hăng hái của họ, anh không tiếc đem bản thân mình ra làm mồi nhử, trao đổi với các cô. Thám tử cho tôi biết rằng, anh nói với họ rằng chúng tôi đã ly thân, đang làm thủ tục ly hôn, vì tôi không có khả năng sinh nở (Đây cũng là một nỗi đau, mà tôi chưa nói tới).
Chưa hết, thám tử còn cho tôi biết thêm rằng: đúng là anh có một đứa con riêng. Cô bé con nay đã tròn mười tuổi, xinh như một thiên thần.
Tôi quá sốc với những thông tin mà mình có được.
Giờ đây, tôi thấy rối rắm với mọi ý nghĩ trong đầu mình. Ngoài sự thất vọng, còn là cảm giác tức tối sống trong bao năm “bị lừa”. Tôi sẽ nói chuyện với chồng mình về việc này, rồi ly hôn? Hay tôi mong chờ anh thay đổi? Hay tôi phải tiếp tục sống chung với những cuồng vọng của chồng mình?
Hoàng Hoài Mi (Hà Nội)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.