Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Câu chuyện này bắt đầu từ khi chúng tôi gần như chết dần chết mòn vì đói khát.
Một ngày nọ, khi tôi còn rất nhỏ, tôi đã tin vào việc Chúa đã chọn tôi để trở thành một cầu thủ bóng đá. Gia đình tôi hồi ấy rất nghèo, tôi cùng mẹ và 8 người anh em khác cùng ở trong một ngôi nhà có duy nhất một giường ngủ, quanh nhà toàn là những lổ hổng đầy chuột bọ và thằn lằn chạy qua.
Chúng tôi không có lương thực để ăn.
Và phải cố gắng đấu tranh từng ngày để có thể tiếp tục tồn tại.
Rồi một ngày nọ những người anh của tôi nảy ra ý tưởng để có thể có đồ ăn miễn phí.
---
Trước khi tôi kể tiếp, có lẽ nên là một lời giải thích về việc tại sao gia đình tôi lại phải có cuộc sống như vậy.
Tôi vẫn nhớ như in mọi thứ, khi đó tất cả cha mẹ và các anh em đều sống trong một căn nhà ủ dột, mái nhà tạm bợ chỉ được phủ lại bằng nhựa để đề phòng những trận mưa rả rich. Cha tôi đã cố gắng để tiết kiệm tiền để mua một căn nhà to đẹp hơn.
Ông cuối cùng đã có được số tiền ấy, nhưng trước hoàn thành được căn nhà cho cả gia đình, cha tôi nói ông phải đến Cape Verde, nơi mà cha mẹ tôi đã sinh sống trước đây.
Tôi nghĩ rằng ông có vài đứa con ở đó, nên trở lại thăm chúng một thời gian, nhưng ngày qua ngày, tháng qua tháng, không thấy cha tôi trở lại.
Sự vắng mặt của cha đã khiến cho cuộc sống của tất cả các thành viên còn lại rất khốn khó, nhưng tôi nhớ rằng mình quá thương cha mà không thể đem lòng giận ông.
---
Cha mẹ tôi có 4 người con gái, và 5 con trai, tôi là đứa bé nhất trong số 5 người con trai đó, chúng tôi cùng mẹ sống trong một khu phố ở Amadora, ngay ngoại ô Lisbon.
Nơi đó là sự hội tụ của nhiều những nền văn hóa khác nhau, và đáng buồn, không có cách nào để hòa hợp được tất cả. Những tiếng còi xe của cảnh sát thường vang lên inh ỏi hằng ngày, và thỉnh thoảng, chúng tôi còn nghe được tin đồn ai đó bị bắn chết, nhưng mẹ tôi không sợ bất kỳ những điều đó, bà luôn theo sau để bảo vệ các con.
Mẹ tôi làm tất cả mọi thứ để chúng tôi có được miếng ăn, bà là một ca sỹ, và làm việc cả trong một nhà hàng và sở cứu hỏa, nhưng gánh nặng quá lớn khiến chính bà cũng một ngày không thể tiếp tục được nữa.
Vài năm sau mẹ tôi quen một người đàn ông khác, ông không muốn sống cùng trong căn nhà mà cha tôi xây dở trước kia. Thế là cả 10 người chuyển vào sống chung căn nhà của người đàn ông mà mẹ tôi mới quen, thực sự, nó còn tệ hơn tôi tưởng, chỉ 1 giưởng ngủ, 1 bếp, 1 phòng tắm, tôi còn phải ngủ trên ghế sofa.
Rồi những nỗi sợ về chuột hay những con thú bò sát khác trong nhà cũng mất đi, nhưng điều mà chúng tôi không thể làm quen được, đó là cảm giác bị bỏ đói.
Thứ duy nhất tốt đẹp về việc bị bỏ đói là bạn phải tìm ra giải pháp, tìm ra lối thoát.
---
Anh trai tôi, Paulo Roberto, một ngày nọ đã nảy ra ý tưởng đi xin đồ ăn, nhưng không ăn trộm, và chúng tôi đã gặp được một người phụ nữ, cô cho chúng tôi thưởng thức món pizza hảo hạng đó, và quan trọng nhất, cô muốn xem chúng tôi chơi bóng.
Paulo là người đã được chọn để tới luyện tập tại Sporting Lisbon, nhưng anh ấy đến muộn…. 1 THÁNG.
Tôi không hề đùa, 1 tháng trời.
Rồi Paulo bắt đầu tập tọe hút thuốc, và lên đường đến Hà Lan rong ruổi. Các anh tôi thực sự có tiềm năng tốt hơn tôi, chắc chắn là như vậy.
Nhưng họ thiếu một điều gì đó để thực sự bứt phá, kỷ luật, sự cống hiến, một chút tích cực nào đó.
Tôi lại là người có tất cả những phẩm chất trên.
Và khi ấy, tôi biết, Chúa đá chọn tôi trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp.
---
Tôi gặp một người bạn là Sabino, anh ấy là người giới thiệu tôi đến buổi tập đầu tiên. Tôi không đủ tiền mua vé tàu, chạy bộ đến nơi tập luyện, trên người ướt sũng và bị những đứa bạn đồng trang lứa cười nhạo.
Việc tập luyện cũng không hề dễ dàng, mặt sân khá ướt sau cơn mưa, nhưng tôi vẫn đi bóng qua được một vài người bạn, rồi 1 bàn, 2 bàn. HLV sau trận đã nắm lấy tay tôi và nói: “Hãy quay lại sân tập vào ngày mai, tôi sẽ cho cậu một chiếc áo tập tử tế”.
Người thứ 2 cũng rất quan trọng trong sự nghiệp của tôi đó chính là Mustafa, một người đàn ông đến từ Châu Phi, ông sống gần khu nhà dự án và thường xuyên chúng tôi chơi bóng giữa 2 khu nhà đó.
Mỗi lần ông đi ra, và nói: “Chúng mày phải chuyền bóng thế này này”, bọn trẻ lại tỏ vẻ chán nản ra mặt, nhưng tôi thì không, tôi muốn học hỏi từ ông ấy, và rồi ông tiếp tục: “Luis, dùng lòng trong bàn chân, lòng trong ấy” …
Chính từ đội bóng 5 người đó, mà tôi đã có thể tập luyện, và sau này được trải nghiệm môi trường chuyên nghiệp, những đồng đội của tôi còn sẵn sàng cho tôi quần áo, và ở nhờ nhà của họ, còn HLV, ông chu cấp cho tôi tiền vé xe để đến sân tập mỗi ngày, từ đó, tôi không bao giờ phải trốn vé nữa.
---
Mọi chuyện sau đó đến như một giấc mơ, Benfica và Sporting mời tôi đến tập luyện sau một mùa giải bùng nổ cùng Real Massama, tôi đã tập luyện và cho cả 2 câu lạc bộ đó, nhưng lựa chọn Sporting khi họ là đội bóng gửi lời đề nghị đến tôi trước tiên.
Việc đến với Sporting cũng giúp tôi gặp lại cha mình, và tôi biết được rằng ông đã gặp trục trặc với những giấy tờ cá nhân khiến ông không thể trở lại gia đình. Cuối cùng điều này cũng đã được giải quyết, và chúng tôi đã gặp lại nhau, cha tôi có thể gặp tôi bất cứ lúc nào ông muốn.
Vẫn còn những vấn đề nữa, tôi chưa đủ giỏi để trở thành một siêu sao.
Mãi 2 năm sau khi lọt vào đội 1 của Sporting, tôi mới nhận được lời mời đến từ những CLB lớn, đó là MU.
Tôi được nghe rằng Sir Alex muốn huấn luyện tôi song song với cách mà ông đang làm với Ronaldo, ngay từ trước khi biết đến được điều đó, tôi đã đi tìm nhà ở Manchester. Thật may là Jorge Mendes đã ra đặt điều kiện, và tôi ở chung với Ronaldo và Anderson, người cũng đã đến MU cùng năm đó.
Chúng tôi cùng nói một ngôn ngữ, và nhà của Ronaldo cũng rất đầy đủ tiện nghi, chúng tôi đã rất vui vẻ cùng nhau cả trong sinh hoạt và tập luyện. Ronaldo và cả Anderson đều là những người dị ứng với những thất bại.
Rồi tôi cũng chuyển ra căn nhà mới của riêng mình, không người thân bên cạnh, đó cũng là một quãng thời gian khó khăn.
Bên cạnh những người như Giggs, Rafael, Fabio, và cả Sir Alex – người mà tôi coi như cha ruột, tôi cảm thấy được giúp đỡ, nhưng thật không vui khi thi đấu tệ và làm họ thất vọng.
Đã có những lúc tôi bật khóc vì thi đấu không tốt, Pat (Evra) đã ở đó, động viên tôi, và tôi lại có một siêu phẩm vào lưới Chelsea, lấy lại sự tự tin và tiếp tục thăng hoa trở lại.
Tôi chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình, tôi luôn là một người muốn trung thực với bản thân, thật sự, ở một góc nào đó của chính mình, tôi vẫn là thằng nhóc trong căn nhà đầy chuột và thằn lằn đó, chạy đên sân tập với chiếc áo xộc xệch và phải đi xin thức ăn ở các khu nhà.
Tôi rất hạnh phúc khi nhìn lại, đó là một quãng đường dài, và Chúa đã lên kế hoạch cho tất cả những điều đó.
---
Tôi còn một câu chuyện nữa, khi tôi mới 12 tuổi, chúng tôi đã thực sự bị hủy diệt trong hiệp 1 của một trận đấu tập, họ dẫn trước chúng tôi 9-2 sau khi hiệp 1 kết thúc. Tât cả đều chỉ trích nhau, nhưng Mustafa là người đã xốc lại tinh thần của cả đội, Sabino cũng ở đó.
Chúng tôi đã thắng ngược 16-12, một cô gái chạy lại tôi, với một chiếc bút và một tờ giấy, tôi hỏi Mustafa.
“Làm gì bây giờ đây”
“Ký , Ký tặng đi chứ còn gì”
“Ký cái gì mới được”
“Ký tên chứ còn gì nữa”
“Con gái, con thật may mắn, sau này tờ giấy đó sẽ thưc sự rất có giá trị đó”, Mustafa quay lại cô bé kia và nói.
Riêng lúc đó, câu nói đó, Mustafa thực sự đã nhầm.
Vì tôi đã đặt bút, và ký tên là Luis!
Vui lòng nhập nội dung bình luận.