Như Quỳnh: "Nghĩ đến con tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã không làm tròn vai trò người mẹ"
Hà Tùng Long
Thứ sáu, ngày 17/06/2022 08:35 AM (GMT+7)
Trong buổi trò chuyện với Dân Việt, Như Quỳnh đã không kìm được những giọt nước mắt khi nhắc đến con gái Medoly Đông Nghi. Chị vẫn luôn day dứt và cảm thấy có lỗi vì đã không chăm sóc được con mình thật tốt.
Có thể hình dung cuộc sống của chị và con gái ở hải ngoại bây giờ như thế nào?
Từ ngày em trai mất, cuộc sống của tôi cũng có nhiều thay đổi. Mặc dù có con gái nhưng Medoly (tên con gái của Như Quỳnh) ở với bố do tôi phải thường xuyên đi diễn xa. Tận sâu trong tái tim mình, tôi luôn biết ơn bố của Medoly vì anh là một người rất giỏi và rất trách nhiệm. Đối với người khác thì không biết như thế nào nhưng đối với tôi, bố của Medoly là số 1 trên con đường học vấn.
Bố cháu là một người hết lòng yêu thương con cái. Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều trên bước đường cùng đồng hành với con. Dù tôi phải thường xuyên đi diễn xa nhưng con gái Medoly vẫn luôn nhận được sự dạy dỗ và định hướng trong việc học tập từ bố.
Hơn nữa, con lớn lên ở Mỹ nên vấn đề học hành phải trông cậy nhiều ở bố vì bố nói được tiếng Anh nên hướng dẫn được con nhiều, còn mẹ không thành thạo tiếng Anh lắm nên chủ yếu dạy con bằng tiếng Việt do đó mà cũng có những hạn chế. Tôi vẫn luôn muốn giữ cho con những nền tảng về gốc gác, truyền thống dân tộc Việt Nam nên vẫn hay dạy con nói tiếng Việt.
Mình là người Việt Nam nên dù mình có sinh trưởng ở bất cứ nơi nào thì vẫn luôn luôn nhớ về nguồn cội, quê hương. Tôi vẫn luôn dạy dỗ cháu như thế, tương lai sau này không biết như thế nào nhưng chắc chắn tôi sẽ đưa con về Việt Nam để cháu được nhìn thấy mảnh đất mà ông bà tổ tiên và mẹ mình đã được lớn lên.
Có vẻ như nhờ con gái Medoly mà vợ chồng chị dù đã ly hôn nhưng gần như không có một khoảng cách nào?
Đúng vậy! Chúng tôi như hai người bạn, thường xuyên trao đổi về vấn đề con cái. Tất nhiên là những điều riêng tư chúng tôi không thể chia sẻ, vì đôi bên đều tôn trọng cuộc sống riêng của nhau. Nhưng cả hai chúng tôi đều dành những điều tốt nhất cho con và sẵn sàng chia sẻ với nhau từ vấn đề kinh tế đến học vấn của con.
Ở Việt Nam, bố mẹ thường định hướng cho con cái nhưng ở nước ngoài con cái thường tự quyết định cuộc đời của mình. Chị có góp phần định hướng nghề nghiệp tương lai cho con gái?
Cách đây khoảng 8 năm, tôi có thể nói là Medoly rất yêu nghệ thuật, con mê hát và nhảy múa. Nhưng không may, thời điểm đại dịch Covid-19 bùng phát, con phải tạm ngưng cái duyên đến với nghệ thuật.
Hiện tại con chỉ tập trung vào con đường học vấn, biết đâu một ngày con lại có nhã hứng hoặc con muốn tiếp tục theo đuổi nghệ thuật giống như mẹ. Nhưng con đã khẳng định một điều chắc chắn là con sẽ không hát Bolero như mẹ.
Con chỉ muốn theo đuổi dòng nhạc với xu hướng mới mẻ, dù thế nào tôi cũng hết lòng ủng hộ con. Nghệ thuật không bao giờ làm người ta "hư" cả. Quan trọng là mình định hướng con như thế nào cho tốt, tôi vẫn luôn mong con nhận được những điều tốt nhất, những kinh nghiệm từ anh chị em bạn bè, những người lớn tuổi.
Con cái thường là phiên bản gốc của bố mẹ, vậy bạn nhỏ có điều gì giống chị?
Vẫn là rất thích hát, thích nhảy múa vô cùng. Con điệu lắm, thích làm đẹp giống mẹ. Nhưng con mới 15 tuổi thôi còn quá sớm để có thể nói về những định hướng cho con.
Tôi vẫn mong một ngày nào đó Melody có thể tự nói ra những điều mà con muốn. Như vậy sẽ thực tế hơn là mình thay thế con để nói ra, vì đó có thể là những điều mà mình muốn chứ không phải là con muốn.
Con có thực sự là người bạn thường xuyên chia sẻ với chị không?
Bởi vì tôi đi xa nhiều nên thường xuyên gửi gắm con cho bố. Tôi thường xuyên xa con nên việc học hành, chăm sóc đều do bố bé chăm sóc. Tuy nhiên những điều riêng tư, những vấn đề rất phụ nữ thì con cũng hỏi mẹ, nhưng thật lòng mà nói Melody là một bạn nhỏ rất tự lập.
Con tự tìm hiểu mọi thứ qua internet, từ bạn bè và tự chăm sóc lây mình mà không làm phiền bất cứ ai cả. Đôi khi nghĩ đến con tôi thật sự muốn khóc bởi vì cảm thấy có lỗi với con. Tôi đã không làm tròn vai trò của một người mẹ, mình sinh con ra những lại không dưỡng nó.
Khi trò chuyện với con tôi nhận thấy con là một đứa trẻ rất chững chạc, nói chuyện với mẹ cháu luôn cố gắng nói bằng tiếng Việt và chia sẻ những suy nghĩ của mình. Có khi tôi hỏi: "Con có giận mẹ không?", cháu trả lời: "Con có giận mẹ chút chút" (cười).
Có khi nào chị nghĩ sẽ dừng ca hát để dành nhiều thời gian cho con hơn không?
Rất khó, bởi vì mình vốn dĩ rất yêu nghề. Suốt những năm qua tôi đã trải qua rất nhiều khó khăn và sức khoẻ không được tốt. Nhưng năm nay tôi có thể khẳng định một điều bản thân tôi sẽ phải cố gắng sắp xếp để có thời gian lo cho con, lo cho bản thân mình.
Như tôi cũng đã chia sẻ, tôi sẽ đưa cháu về Việt Nam để con được về nơi chôn nhau cắt rốn. Cho dù con không được sinh trưởng ở đây nhưng tôi vẫn muốn cho con biết "quê hương là chùm khế ngọt".
Hai năm Covid-19 vừa qua việc hạn chế chạy show chắc đã giúp chị có nhiều thời gian để gần gũi con hơn?
Thật sự bố cháu vẫn dành thời gian để chăm sóc con nhiều hơn tôi. Tuy tôi không đi hát nhiều trong thời gian dịch bệnh nhưng tôi vẫn duy trì công việc thu băng, chụp hình để sau này mình sẽ không hối tiếc về những năm tháng đã qua.
Tôi đang sắp xếp trong thời gian dịch bệnh để ấp ủ những tấm ảnh, những ca khúc để gửi tới khán giả. Mặc dù chưa thể tiết lộ trước vì lo rằng "nói trước bước không qua". Thời gian dành cho con thật sự ít nhưng con luôn nhận được sự quan tâm từ bố. Tôi thật sự cảm ơn bố cháu vì anh là một người tuyệt vời hơn cả những điều tuyệt vời.
Dù không còn là vợ chồng nhưng chúng tôi là tri kỷ. Tôi cảm thấy mình quá may mắn vì con luôn trưởng thành và tự lập.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.