Đăng là một chàng trai ưa nhìn và khéo miệng, tôi đã có cảm tình với anh ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên. Sau 4 tháng yêu nhau, anh dẫn tôi về nhà ra mắt, háo hức không thể chờ đợi được nữa, chỉ mong nhanh chóng rước tôi về dinh.
Tôi cũng đã 26 tuổi, có được tình yêu chân thành và nồng nhiệt từ Đăng khiến tôi rất hạnh phúc, trong thâm tâm đã coi anh là chồng mình. Bố Đăng mất rồi, hiện tại mình mẹ anh sống ở ngoại ô, hai chúng tôi thì thuê nhà làm việc trong thành phố.
Về tới nơi, mẹ Đăng ngắm tôi một lượt từ trên xuống dưới, mỉm cười gật đầu hài lòng. Trong suốt buổi gặp gỡ, bác ấy luôn tỏ ra thân thiện, hết mực quan tâm đến tôi. Đăng nhấm nháy nói nhỏ rằng mẹ anh quý tôi lắm.
Bữa cơm, thậm chí bác ấy còn tâm lý hỏi trước con trai món ăn mà tôi thích để chuẩn bị thết đãi. Mọi thứ suôn sẻ và vui vẻ như mơ vậy khiến tôi vô cùng mãn nguyện.
Tối đó tôi ngủ chung một phòng với mẹ Đăng, hai bác cháu trò chuyện, tâm sự mãi, cho đến khi tôi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tỉnh lại, nhìn giờ trên điện thoại thì cũng đã 1 giờ đêm rồi. Không thấy mẹ đang nằm cạnh, có lẽ bác ấy dậy đi vệ sinh.
Tôi cũng muốn vào toilet, ai ngờ vừa bước chân ra khỏi cửa phòng ngủ thì thấy một bóng người ngoài phòng khách đang thắp nhang trên ban thờ. Từ bóng dáng có thể dễ dàng nhận ra người đó là mẹ Đăng.
Tôi nhẹ bước lại gần, không muốn quấy rầy bác ấy. Để rồi khi những lời thủ thỉ rì rầm của mẹ Đăng lọt vào tai, tôi không khỏi rùng mình. Bác ấy đang trò chuyện với người chồng đã khuất:
- Hôm nay con trai đưa con bé ấy về ông ạ. Tôi thấy rất ưng, con bé khỏe mạnh, nhanh nhẹn, chắc chắn sẽ sinh được vài đứa cháu cho mình. Khi trước chúng ta hiếm hoi chỉ có mỗi một đứa con trai duy nhất, tôi mong ngóng có cháu bế vô cùng, đáng tiếc vợ cũ nó chưa kịp sinh đứa nào thì chúng nó đã ly hôn...
Hi vọng thằng Đăng và bạn gái nó sẽ sớm có tin vui. Chuyện thằng Đăng từng ly hôn, tôi với nó vẫn giấu con bé, đợi khi nào ván đã đóng thuyền thì mới tiết lộ, chỉ sợ vợ cũ nó vẫn còn ghi hận tìm tới phá đám thôi. Mong là mọi chuyện sẽ suôn sẻ, thuận lợi ông ạ.
Tôi bàng hoàng cả người, lập tức quay trở lại phòng, không muốn mẹ Đăng phát hiện ra mình. Hóa ra những tình cảm nồng nàn say đắm Đăng dành cho tôi từ lúc quen biết tới giờ còn chứa đựng cả sự giả dối.
Anh giấu tôi chuyện từng ly hôn. Vậy nhưng tại sao Đăng phải giấu, họ chưa có con chung thì việc gì phải lén lút bằng mọi cách giữ kín? Tại sao người phụ nữ kia phải ghi hận Đăng?
Lát sau mẹ Đăng vào phòng nằm xuống, tôi phải giả vờ ngủ nhưng thực ra vẫn tỉnh táo. Đợi một lúc mẹ Đăng ngủ say, tôi sang gõ cửa phòng anh, thẳng thừng nói chia tay vì đã biết chuyện Đăng lừa dối rồi. Đăng sụp xuống cầu xin.
Đã quyết định chia tay nhưng tôi vẫn muốn biết tại sao anh và vợ cũ lại ly hôn. Gặng hỏi gay gắt, Đăng đành thừa hận họ ly hôn vì vợ cũ Đăng bị tai nạn nặng, trở thành người tật nguyền, cả đời phải ngồi trên xe lăn.
- Anh không muốn ly hôn vì vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, sướng khổ phải có nhau. Nhưng cô ấy tự ti về bản thân, không muốn trở thành gánh nặng cho anh. Cô ấy đơn phương đòi ly hôn, bảo rằng không muốn phá hoại nửa đời còn lại của anh, vì cô ấy sẽ không thể làm tròn vai trò làm vợ, làm mẹ nữa. Anh không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa đâu, xin em tin anh. Tụi anh chia tay lâu rồi, anh vẫn thi thoảng thăm hỏi cô ấy nhưng tình cảm thì xa mặt cách lòng. Giờ anh chỉ yêu em...
Tôi hoang mang không biết phải làm sao, nên tin Đăng hay không. Nếu lời Đăng nói là sự thật, hà cớ gì vợ cũ lại hận anh? Nhìn anh buồn bã sầu khổ cầu xin, bày tỏ thành ý, tôi lại thấy mềm lòng, do dự. Tôi có nên bỏ qua cho Đăng? Nếu tiếp tục yêu anh thì tôi có nên tìm vợ cũ Đăng để hỏi rõ ngọn ngành?
Vui lòng nhập nội dung bình luận.