Lê Uy Mục (5.5.1488 – 1.12.1509), còn gọi là Mẫn Lệ Công, là vị hoàng đế thứ tám của nhà Lê sơ trong lịch sử Việt Nam. Là con thứ hai của vua Lê Hiến Tông với Chiêu Nhân Hoàng Thái hậu Nguyễn Thị Cận, ông được xem là một vị Hoàng đế tàn bạo và hoang dâm, nổi tiếng là một bạo chúa, người đời gọi là Quỷ vương.
Vua Lê Uy Mục lên ngôi lấy hiệu là Đoan Khánh vào ngày 22.1.1505 sau khi vua em Lê Túc Tông mất sớm. Sau khi lên ngôi, Lê Uy Mục không chăm lo chính sự, hằng đêm đều cùng cung nhân, phi tần uống rượu, say sưa rồi hành lạc vô độ. Khi say sưa xong, Lê Uy Mục sẵn sàng giết luôn cả cung nhân vừa được mình ôm ấp, gần gũi. Triều chính đều rơi vào tay ngoại thích và bọn hoạn quan, cung đình đều bị nhơ nhuốc.
Lê Uy Mục, vị Hoàng đế tàn bạo và hoang dâm, nổi tiếng là một bạo chúa.
Ngày 22.3 năm Đoan Khánh thứ nhất (1505), Thái hoàng thái hậu đột ngột qua đời, hưởng thọ 65 tuổi. Uy Mục oán hận Thái hoàng thái hậu, cho rằng bà đã xúc phạm, nhục mạ mẹ ruột của mình, nên khi vừa lên ngôi, ngầm sai bọn thân tín giết chết Thái hoàng thái hậu. Sau đó, ông ban bố nghỉ chầu 7 ngày, dâng thụy hiệu cho bà tỏ lòng kính trọng.
Ngày 5.6, cũng năm ấy, ông giết quan Lễ bộ Thượng thư là Đàm Văn Lễ và quan Đô ngự sử là Nguyễn Quang Bật. Khi Hiến Tông mất, Văn lễ và Quang Bật không chịu lập ông lên ngôi mà quyết ý lập Túc Tông, ông căm giận lắm. Đến đây, dùng mưu của Khương Chủng, Nguyễn Nhữ Vi mà biến hai người làm Thừa tuyên sứ Quảng Nam.
Khi họ đến sông lớn huyện Chân Phúc, ông sai người đuổi theo bắt phải tự tử. Hai người khi sắp gieo mình xuống nước, ngâm thơ quốc ngữ rồi mới mất. Sau đình thần trong bụng ai cũng biết là hai người chết không đáng tội, can ông, ông đổ tội cho Nhữ Vi rồi giết y.
Uy Mục còn ra lệnh cho giết hết những người Chiêm bị bắt làm gia nô trong các điền trang của các thế gia, công thần.
Vị vua trẻ tuổi dâm loạn chỉ ham rượu chè, gái đẹp, nhiều thú vui man rợ và giết người tàn độc này đã phải nhận một kết cục bi thảm sau 4 năm trị vì. (Ảnh minh họa)
Vị vua trẻ tuổi dâm loạn chỉ ham rượu chè, gái đẹp, nhiều thú vui man rợ và giết người tàn độc này đã phải nhận một kết cục bi thảm sau 4 năm trị vì.
Trong số các con của Kiến vương Lê Tân bị bắt giam, Giản Tu Công Lê Oanh đút tiền cho người canh ngục mới được ra, trốn về Tây Đô (Thanh Hóa), được một công thần bị đuổi là Nguyễn Văn Lang lập làm minh chủ nổi dậy chống lại Uy Mục đế. Lương Đắc Bằng được lệnh viết hịch kêu gọi bá quan.
Sau đó, Giản Tu Công Oanh nhanh chóng chiếm lại Ðông Kinh (Hà Nội). Bắt được Uy Mục, ông hạ lệnh bắt vua vị vua tàn độc này phải tự tử sau 4 năm tại vị. Khi ấy Uy Mục mới 21 tuổi.
Một tháng sau đó, tức tháng 12 năm Kỷ Tỵ (1509), tuy Uy Mục đã chết nhưng Giản Tu Công Lê Oanh hận Uy Mục giết hại gia đình mình, chưa nguôi giận, sai người dùng súng lớn, để xác Uy Mục vào miệng súng, cho nổ tan hết hài cốt, chỉ lấy ít tro tàn về chôn tại An Lăng ở quê mẹ ông tại làng Phù Chẩn, quê mẹ của Uy Mục, đồng thời giáng làm Mẫn Lệ Công.
LN (Khám Phá)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.