#12308
TRỌNG NAM KINH NỮ
Hôm nay về thấy mẹ khóc, mình lẳng lặng cũng không hỏi nhiều. Thấy tờ giấy siêu âm trên bàn thì cũng đủ biết rồi. Chị gái mình sinh bé gái, mẹ lại buồn lại than khổ.
Phải! Mẹ mình khổ lắm, mẹ chả muốn vậy đâu nhưng luôn cố gắng sinh được đứa con trai cho bố. Gia đình mình khá truyền thống, bà nội có mỗi mình bố nên chuyện sinh con trai lúc nào cũng nặng nề.
Nhà có 4 người con, mình là con gái thứ 3, sau là cậu em út. Mẹ mình là vợ 2, mẹ sinh 2 chị đầu thì bình thường lắm. Có 2 đứa con gái rồi mẹ thấy lo, rồi uống thuốc, đi cầu nguyện đủ thứ.
Mang thai mình thì mẹ nghén dữ quá, khác với các lần trước cũng hy vọng là con trai tới mức nào. Rồi thì cũng là gái, mà thai lớn quá rồi mẹ không dám bỏ. Thế là mình được sinh ra mà không được mong đợi chút nào.
Mẹ sinh mình, bố chẳng đến thăm, bà nội chẳng đến chỉ có chị gái của mẹ thôi. Khi mà mình được khoảng hơn 10 ngày mẹ đã không ở cữ mà ra đồng đi gặt. Mình sinh vào mùa gặt. Phải, đúng là cái nợ mà.
Từ bé tới lớn mình chưa bao giờ được bố bế. Khi mình được nửa tháng, bà nội chả vào thăm nom, cũng không nấu cho mẹ lấy 1 bát cháo cho con dâu ở cữ. Thế mà giờ cũng sống tới này rồi.
Trưa nay mình đọc 1 confession về chuyện con gái là con người ta, tối về thấy mẹ khóc mà cảm xúc khó tả. Mình lớn lên nhưng chưa bao giờ chia sẻ với bố mẹ điều gì, vì mình chả nhận được sự đồng cảm gì cả và cũng chả ai lắng nghe mình.
Năm lớp 2 mình bị xâm hại. Hồi bé hay chơi trò cô dâu, chú rể và 1 thằng lớn nhất trong đó kéo mình vào nhà. Nó bảo hôm nay chỉ mình nó và mình chơi và còn bật cả phim lên rồi bắt làm theo.
Về nhà mình còn không ý thức được đó là xâm hại, lớn lên 1 chút mình mới biết thì mặc cảm lắm. Nó ngay cạnh nhà mình, gặp nó mình lúc nào cũng sợ. Thỉnh thoảng bị nó trêu hay gì đấy, đêm về mình lại khóc cả đêm.
Những năm học cấp 2 bố mẹ đi họp phụ huynh cho mình chắc 1, 2 lần là nhiều. Chắc là đứa trẻ nào cũng sợ bố mẹ đi họp phụ huynh nhưng mình lại mong lắm. Ngược thật đấy.
Mình chả phải ngu dốt quá, cũng đi thi học sinh giỏi đủ cả. Lần nào cô cũng hỏi sao bố mẹ không đi họp, mình muốn ứa nước mắt. Mình muốn 1 chút quan tâm từ họ. Sổ liên lạc mình tự ký, tự ghi hết vì có đưa rồi cũng để đấy và chả ai xem.
Mình lúc nào cũng bị chửi là con ngu, cãi lại thì là mất dạy. Mình cũng chả hiểu nổi nữa. Bạn bè đi học lúc nào cũng mong về sớm nhưng mình chỉ mong đừng phải về thôi. Về nhà mình thấy áp lực và tủi thân vô cùng.
Về nhà mình làm nhiều việc lắm, nhà làm nông nên mình phơi lúa, bê thóc đủ cả. Nhiều hôm thái rau cho lợn mà bỏng cả tay. Thế mà bữa cơm nào cũng bị chửi, vì mấy việc ngu vớ vẩn.
Bữa ăn nào cũng thế, rơi cơm cũng bị chửi, cầm đũa thấp cũng bị chửi vì bố mẹ luôn bảo rằng: “Con gái phải học, ngu như mày sau lấy chồng cho chồng nó chửi bố mẹ không biết dạy con”.
Hôm nào ăn cơm mà không có bố thì mình vui lắm. Mình nhớ còn bị bố tát thâm cả mặt vì cái gì mình cũng không nhớ nữa, lần đấy phải chườm nóng cả tuần mới hết thâm.
Mình chưa bao giờ bén mảng tới quán net, hay chơi gì quá đà cả. Mình tủi thân lắm, chị gái lớn đi học xa nhà. Bố mẹ thì chỉ biết có thằng em, không biết mình là cái thứ gì trong nhà nữa.
Nhà mình không khá giả, nhưng cũng đầy đủ, chỗ ngủ của mình và các chị là cái gác xép. Mùa hè, nó ngay gần mái nhà tưởng tượng phải nóng tới mức nào. Mình biết bố mẹ mình vất cả lắm, mình chưa bao giờ đòi hỏi gì cả nhưng chỉ cần chút tình thương và công bằng từ họ thôi.
Hồi bé, nhiều hôm thấy mẹ mua quần áo cho thằng em mình lại ứa nước mắt. Vì mình không có gì cả, chưa khi nào có quần áo Tết, chưa khi nào có quà trung thu. Quần áo, đồ đạc chỉ dùng lại đồ cũ của chị. Chỉ nhìn thôi, mình cũng chẳng đòi hỏi gì cả.
Lúc nào cũng chọn chỗ nào tối tối ngồi rồi khóc, cũng chả muốn khóc đâu mà nước mắt cứ chảy. Rằng thằng em lúc nào cũng được nâng niu, còn mình là thứ gì? Sau đi lấy chồng rồi là con người ta, giờ chỉ là bố mẹ nuôi hộ thôi à? Ngày nào mình cũng viết nhật ký vì chả có ai mà tâm sự cả.
Mình lúc nào cũng sợ người khác nhận ra mình yếu đuối, không có đứa bạn thân nào mà tâm sự. Giờ lớn rồi, các chị lấy chồng, không khí gia đình cũng đỡ hơn. Mỗi khi nghiêm túc với 1 mối quan hệ nào cũng cũng sợ đến ngưỡng cửa lấy chồng mà chồng mình đòi con trai.
Đọc lại những dòng viết ngây ngô hồi trước mình lại chảy nước mắt, mình còn thấy mấy trang giấy màu chữ nhòe cả đi. Mình thương bố mẹ, nếu họ dành sự quan tâm cho mình nhiều hơn mình sẽ sung sướng đến nhường nào.
Một đứa trẻ sẽ chẳng gào lên rằng bố mẹ bất công, vì nó không được phép nói thế. Nhưng nó sẽ tủi thân lắm, cũng là cùng bố mẹ sinh ra sao mà lại chả nhận được tình thương nhiều.
|
Vui lòng nhập nội dung bình luận.