Khi tất cả những sự nghi ngờ của nhà chức trách bắt đầu nhắm vào Belle thì bà ta đột nhiên biến mất. Cho tới nay, gần 120 năm trôi qua kể từ vụ giết người đầu tiên của Belle, vẫn không ai biết bà ta đã trốn tránh ở đâu rồi chết như thế nào nhưng hiện tại, cư dân vùng La Porte, bang Indiana vẫn rùng mình khi nghe đến tên Belle Gunness, còn đám trẻ con thì im thin thít mỗi lần bị cha mẹ đem “Góa phụ đen Belle” ra dọa…
Sinh ngày 11.11.1859 tại làng Innbygda, cách đông nam Trondheim, thành phố lớn nhất miền trung Na Uy 60km, Belle Gunness là con út trong số 8 đứa con của một người làm nghề xây mộ, tên thật của cô ta trong khai sinh là Brynhild Paulsdatter Storseth.
Belle Gunness lúc vừa từ Na Uy đến Chigago, Mỹ.
Năm 24 tuổi, Belle nhận được bức thư của người chị ruột là Anna, lúc ấy đã sang Mỹ và đã lấy một ông chồng người Mỹ tên John Larson ở thành phố Chicago, bang Illinois. Trong thư, người chị gửi cho Belle một tờ ngân phiếu mệnh giá 200 USD cùng với lời khuyên Belle nên sang Mỹ để có thể cải thiện cuộc sống thay vì bám vào cái làng quê hoang vắng, nghèo nàn.
Cuối năm 1883, Belle đặt chân đến New York sau chuyến hải hành vượt Đại Tây Dương trên một chiếc tàu buôn chạy bằng hơi nước. Tiếp theo, cô đi Chicago bằng xe lửa. Thời gian đầu, Belle sống chung với chị và anh rể trong một khu phố mà cư dân phần lớn là người Bắc Âu. Để xóa đi gốc tích Na Uy của mình, Belle đăng ký với Sở Di trú thành phố Chicago, làm lại giấy tờ tùy thân bằng cái tên Mỹ: Belle Gunness. Hồ sơ lưu trữ tại Sở Di trú còn ghi rõ về Belle như sau: Cao 1,83m, nặng 91kg, tóc đen, mắt xanh, không dị tật, thể chất mạnh mẽ…
Ở với chị và anh rể gần 6 tháng, Belle quen rồi yêu Mads Sorenson, người Mỹ, chủ nhân một cửa hàng bách hóa. Chẳng bao lâu, họ lấy nhau nhưng suốt ba năm, vợ chồng Belle lại không sinh được đứa con nào nên lần lượt cô ta nhận 3 bé gái là Jennie, Myrtle và Lucy làm con nuôi sau khi đã chứng minh với Hội đồng thành phố rằng Mads Sorenson - chồng cô ta có đủ khả năng tài chính.
Tuy nhiên, một cuốn phim tài liệu truyền hình về cuộc đời Belle do Berit Vestby viết kịch bản, phát sóng tại Na Uy ngày 4.9.2006 lại cho rằng Belle kết hôn ở Na Uy năm 18 tuổi và lúc đang mang thai, cô ta tham dự một vũ hội đồng quê. Tại vũ hội này, Belle bị một người đàn ông tán tỉnh rồi lúc thấy cô ta phản ứng, gã đá vào bụng Belle khiến cô ta sảy thai. Do xuất thân từ một gia đình giàu sang, thế lực nên gã không bị cảnh sát Na Uy truy tố. Nhiều bạn bè của Belle cho biết sau vụ ấy, tính cách cô ta thay đổi rõ rệt và điều ngạc nhiên là thay vì oán hận, Bell lại tìm cách làm quen với gã đàn ông kia nhưng chỉ vài tháng sau đó, gã chết trong đau đớn, nguyên nhân được cho là ung thư dạ dày!
Vẫn theo cuốn phim tài liệu truyền hình thì Belle không phải chỉ nhận 3 bé gái làm con nuôi, mà là 4 đứa, gồm Caroline, Axel, Myrtle và Lucy, trong đó Caroline và Axel chết vì viêm đại tràng cấp tính khi vừa về ở với Belle được mấy năm.
Hồ sơ lưu trữ của bệnh viện St Thomas, Chicago mô tả triệu chứng của 2 bé ấy như sau: "Buồn nôn, sốt, tiêu chảy và đau bụng dưới" (sau này, khi khai quật tử thi những nạn nhân đã bị Belle giết chết, các nhà pháp y tìm thấy dấu vết của thạch tín (asen) vẫn còn tồn tại trong xương đùi của Caroline và Axel). Đáng nói là trước lúc Caroline và Axel chết, Belle đã mua bảo hiểm nhân mạng cho cả hai và đã nhận tiền đền bù do công ty bảo hiểm chi trả.
Belle Gunness cùng 3 cô con nuôi, cả ba đều bị Belle giết chết.
Ngày 13.6.1900, số liệu của cuộc tổng điều tra dân số Mỹ tại Chicago cũng nêu rõ: Belle Gunness là mẹ của bốn đứa con nhưng chỉ 2 người sống là Myrtle và Lucy - trong đó Lucy còn được biết đến dưới cái tên Jennie Olsen. Tuy nhiên, những bức hình tìm được sau khi cô ta mất tích, lại thấy có Myrtle và Lucy (tức Jennie) và một cô bé nữa đứng cạnh Belle nên chẳng rõ sự thật về những đứa con nuôi của Belle là như thế nào.
Cuộc sống của vợ chồng Belle - Mads Sorenson được đánh giá là hạnh phúc. Một số láng giềng cho biết Belle là người vợ tốt, hiếm khi nào thấy cô ta la mắng con cái, săn sóc bà mẹ chồng vừa già vừa lẩm cẩm rất chu đáo. Nhưng thật kỳ lạ, nhà của họ bị cháy 3 lần khiến vợ chồng Belle phải liên tục chuyển chỗ ở. Theo hồ sơ của Sở An sinh xã hội Chicago, Mads Sorenson là chủ cửa hàng tạp hóa và cứ mỗi lần cháy, anh ta lại được hãng bảo hiểm đền cho một số tiền.
Ngày 30.7.1900, Mads Sorenson đột ngột lăn đùng ra chết. Triệu chứng duy nhất của ông chồng xấu số này là những cơn đau thắt ngực. Thoạt tiên, các bác sĩ ở bệnh viện St Thomas, Chicago nghi ngờ Mads Sorenson bị đầu độc bằng cây mã tiền (strychnine). Tuy nhiên, bác sĩ riêng của gia đình của Sorensons là Crawford cho biết Mads bị bệnh tim từ lâu, và Crawford kết luận cái chết được gây ra bởi chứng suy tim cấp.
Dẫu vậy, thân nhân của Mads Sorenson vẫn quả quyết Belle đã đầu độc chồng để lấy tiền bảo hiểm nhưng phía cảnh sát từ chối khai quật tử thi, viện cớ không có bằng chứng. Chẳng ai thắc mắc khi Belle lĩnh 8.000 USD bảo hiểm nhân mạng của chồng - một số tiền rất lớn vào thời đó (tương đương 265.000USD hiện nay) - mà đa số hàng xóm láng giềng chỉ cảm thương cho cô góa phụ "nhân hậu" một nách nuôi 3 đứa con - nhưng chẳng phải con ruột của mình cùng bà mẹ chồng hom hem ốm yếu!
Chôn cất Mads Sorenson xong, Belle thu xếp đồ đạc, bán nhà, giao bà mẹ chồng cho gia đình bên chồng rồi dẫn 3 đứa con đến thị trấn La Porte, bang Indiana, nơi có nhiều người Na Uy định cư. Thoạt đầu, Belle mua một ngôi nhà trên đường McClung nhưng ngay hôm cô ta chuyển đồ đạc về nhà mới thì ngôi nhà bốc cháy!
Nhận tiền đền bù bảo hiểm cháy nhà cùng số tiền bảo hiểm nhân mạng của Mads Sorenson, Belle mua một ngôi biệt thự hai tầng xây bằng gạch đỏ, nằm trong một trang trại hẻo lánh ở phía tây thị trấn La Porte, sát cạnh một đầm lầy.
Charles F. Pahrman, người thợ mộc đã được Belle gọi tới để sửa chữa nội thất kể lại: "Cô ta bảo tôi dựng một hàng rào bằng dây thép gai cao 2m với lý do ngăn không cho lũ heo nhảy vào trong khi loài heo chẳng bao giờ nhảy cao được quá 10cm. Chưa hết, các cánh cửa chớp đều được che lại - kể cả cửa ở 6 phòng ngủ và một phòng ăn. Dưới hầm rượu, theo ý cô ta, tôi phải tháo bỏ chùm đèn dầu mặc dù tôi đã nói rằng nếu không có đèn, sẽ khó mà xuống được vì nó rất tối".
Không lâu sau khi đến La Porte, Belle lấy chồng mới, tên là Peter. Đó là một người đàn ông cao, to, đẹp trai với mái tóc vàng và bộ ria mép cong vểnh - "mốt" thời thượng lúc ấy. Là người chăn nuôi và chế biến thịt heo, Peter đã có một đời vợ và cậu con trai nhưng chỉ một thời gian ngắn sau khi lấy Belle, con trai Peter chết đột ngột bởi một chứng bệnh mà chẳng bác sĩ nào chẩn đoán được. Theo những người hàng xóm của Belle, gia đình cô ta làm việc rất chăm chỉ.
Ngay từ sáng sớm, Peter, Belle cùng 3 cô con gái đã lao động cật lực trên cánh đồng ngô hoặc chăn nuôi bầy heo cả trăm con. Sản phẩm do họ làm ra được tiêu thụ rất nhanh chóng nên chẳng mấy chốc, họ nổi tiếng là những người kinh doanh giỏi ở thị trấn La Porte.
Một tối mùa đông trước ngày kết thúc năm 1900, cô con gái nuôi là Jennie nghe tiếng Peter hét lớn từ hầm rượu. Từ căn phòng trên lầu, Jennie chạy bổ xuống và chứng kiến người cha dượng nằm quằn quại trên sàn gỗ, đầu vỡ toác, máu chảy thành vũng. Bên cạnh đó là bà mẹ nuôi Belle không ngừng kêu khóc, rằng "cái máy xay thịt từ trên kệ đã rơi trúng đầu bố mày rồi". Run rẩy cầm cây đèn dầu, Jennie lao vào bóng tối, chạy ra thị trấn để gọi bác sĩ nhưng khi ông bác sĩ chưa kịp thu xếp xong đồ nghề thì Peter đã qua đời trước lúc mặt trời mọc.
Trang trại của góa phụ đen Belle ở La Porte.
Mờ sáng cảnh sát đến, Belle nước mắt nước mũi chèm nhẹp khai rằng chồng cô muốn làm món thịt heo bằm nên đã xuống hầm lấy cái máy xay nhưng có lẽ do bất cẩn nên cái máy nặng 6kg từ trên kệ cao 1,8m đã rơi trúng đầu ông. Mặc dù có nhiều nghi vấn nhưng cuối cùng, biên bản của cánh sát kết luận Peter chết vì vết thương vỡ sọ do tai nạn. Và cũng giống trường hợp của người chồng trước là Mads Sorenson, góa phụ Belle lĩnh 8.600USD tiền bảo hiểm nhân mạng của Peter mà chẳng gặp trở ngại gì!
Thân nhân Peter và một số bạn bè của ông không tin rằng Peter lại có thể vụng về đến nỗi chết vì cái máy xay thịt! Anh ruột Peter nói: "Em tôi là chủ của một trại nuôi heo và cũng là thợ giết mổ heo giàu kinh nghiệm nhất vùng La Porte. Nó chẳng ngu dại gì để một vật dụng cần thiết hàng ngày lên trên một cái kệ cao chót vót, nhất là đồ vật ấy lại bằng sắt, nặng hơn 6kg…". Đơn khiếu nại của gia đình Peter đã khiến cảnh sát thị trấn La Porte phải mở cuộc điều tra. Tuy nhiên, miệng lưỡi khéo léo cùng vẻ mặt đầy bi thương của Belle đã khiến các điều tra viên tin rằng cô ta vô tội!
Sau khi Peter chết, dưới sự quán xuyến của Bell, trang trại trồng ngô và nuôi heo phát triển rất thịnh vượng. Vài người đàn ông ở La Porte bắt đầu để mắt tới cô góa phụ xinh đẹp này - trong đó có anh nông dân Carlson. Một tối, Carlson báo cho mấy người bạn thân biết là anh ta sẽ đến nhà Belle để ngỏ lời cầu hôn cô ta. Chẳng rõ việc cầu hôn diễn ra thế nào, và Belle có nhận lời không nhưng sau đêm đó, Carlson biến mất. Mọi cuộc tìm kiếm đều vô vọng. Hỏi Bella, góa phụ đen trả lời chưa hề nhìn thấy Carlson vào nhà!
Thời điểm ấy, Belle đang để ý đến Emil Greening, 19 tuổi, con trai của một người hàng xóm thường đứng ra làm môi giới trong những vụ mua bán nông sản giữa Belle và các thương nhân. Rất nhiều lần, góa phụ đen đã tỏ ý ve vãn Emil nhưng Emil lại để ý đến Jennie - con gái nuôi của Belle lúc này đã trổ mã thành một thiếu nữ xinh xắn.
Thế nhưng tình cảm của Emil nhanh chóng tắt ngúm vì theo lời Belle, Jennie phải đi San Francisco để học đại học (thực tế thì sau này, thi thể của Jennie được tìm thấy, chôn dưới nền chuồng heo trong trang trại của Belle). Ngày Jennie "lên đường" đi San Francisco thì cũng là ngày Emil tình nguyện đăng lính. Có lẽ nhờ vậy mà cậu trai 19 tuổi thoát khỏi cái chết dưới tay góa phụ đen.
Cao Trí (An ninh thế giới)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.