Những cơn mưa mùa thu

Bùi Việt Phương Thứ bảy, ngày 19/09/2015 08:30 AM (GMT+7)
Đã lâu lắm rồi, miền Bắc không còn được sự khác biệt giữa hai mùa. Giờ đã thu, trời se lạnh lại thêm những cơn mưa xối xả. Những khi đi về trên con đường thưa vắng, lá vàng rơi bịn rịn dưới chân, mưa mùa thu bủa vây tứ phía chợt thấy nhớ quê nhà, nhớ bát canh dưa, con cá kho tộ và bát cơm thấm giọt mồ hôi của mẹ.
Bình luận 0

Ngày tháng qua nhanh, nhưng ấn tượng về những cơn mưa mùa thu nơi quê nhà thì vẫn in đậm trong tâm trí. Mùa thu, tôi ra bãi ngô ngoài đê hòa vào trò chơi của lũ trẻ cùng làng. Ngoài này đất màu mỡ, cây trồng tươi tốt, triền đê có những chú rế mèn béo mẫm rồi cỏ gà mập mạp… tất thảy như một thiên đường luôn gọi mời lũ trẻ.

Nhưng chúng tôi đâu hay, vào những mùa thu ấy, trong những cơn mưa tầm tã, khi chúng tôi đang mải trú mưa dưới điếm canh đê, đôi bờ vai áo mẹ ướt đẫm mưa vẫn còn nán lại trên ruộng ngô. Phải là khi mưa nặng hạt lắm, mẹ của tôi mới tìm chỗ tránh mưa. Thiếu đi sự tham công tiếc việc của người nông dân như mẹ tôi và bao con người khác, chúng tôi đâu có được trang vở trắng, chiếc áo mới tới trường trong những mùa thu. Hay những lần chúng tôi tắm mưa đùa nghịch để đêm về lên cơn sốt, mẹ lại vất vả chăm chút từng thìa cháo, viên thuốc cảm.

Sau này, ngồi bên khung cửa sổ nhìn ra con đường, cơn mưa mùa thu đổ xuống, tầm tã rơi ngày này qua ngày khác lại thấy nao lòng một nỗi nhớ quê. Những năm tháng trọ học nơi phố phường ấy, chúng tôi đã tiêu những đồng tiền lẻ thẫm đẫm mồ hôi trộn lẫn với mưa thu lạnh của mẹ. Một nỗi niềm tê tái trong lòng, có phải mùa thu giúp ta trầm tĩnh, sâu lắng hơn trong từng ý nghĩ.

img

Mưa thu tầm tã trên phố vắng - Ảnh: Tất Định (Dân Việt)

Mùa thu này tôi đưa con đi học dưới những cơn mưa. Cái áo mưa rộng như đôi cánh gà mẹ che chở một tâm hồn bé nhỏ. Cậu bé cứ muốn chui ra khỏi chiếc áo để ngắm phố phường thật rõ, để được nhìn thấy những dòng nước mưa đục ngầu đang quấn lấy bánh xe, lấy đôi chân người đi đường để cười thích thú. Dường như bao giờ cũng vậy, tuổi thơ luôn vô tư đến dại khờ, muốn vượt ra khỏi vòng tay của mẹ cha để khám phá những gì lạ lẫm.

Thế rồi những cơn mưa mùa thu sẽ qua đi, đường phố lại sạch bóng như vừa được gột rửa nhưng cái lạnh lại sâu hơn. Ngồi bên li cà phê, nghe một khúc nhạc của Đặng Thế Phong, mới thấy mưa thu dường như là một phần không thể thiếu của cuộc sống này. Mưa gợi cho ta những kỷ niệm đã có lúc nguôi quên và giúp ta tìm tại ký ức tuổi thơ của mình. Một  chút gì thật sâu lắng.

Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem