"Em nhất định sẽ lấy anh làm chồng"!
Trần T. (28 tuổi)- con gái duy nhất trong một gia đình kinh doanh có tiếng tại Hà Nam. Ngay từ nhỏ, tuy gia đình có điều kiện, nhưng cô luôn được cha mẹ dạy dỗ, chỉ bảo tận tình không được sống kênh kiệu và ỷ lại. Cô và anh V. thân nhau, chơi với nhau, từ khi cả hai mới bắt đầu lớp học vỡ lòng do hai bên gia đình là đối tác làm ăn, kinh doanh với nhau. Khi thấy hai anh em thân thiết quá, bố mẹ hai bên vẫn thường nói: "Chúng nó đẹp đôi thế, lớn lên cho kết duyên thành vợ chồng".
Đến khi lớn hơn, học cấp hai, rồi cấp ba, cả hai vẫn cùng nhau đi học, gắn bó, quấn quýt như thời nhỏ dại. T tâm sự: "Trong lòng mình, luôn chỉ nghĩ đến anh ấy, rồi không biết từ bao giờ, mình đã yêu anh ấy. Anh V cũng vậy, dù không nói ra, nhưng anh ấy chưa bao giờ quen với bất kỳ người con gái nào khác ngoài mình. Tính anh ấy ngại thể hiện, ngại nói những lời yêu đương, lãng mạn, nên nhiều khi mình vẫn trêu đùa, sau này, em nhất định sẽ lấy anh. Mỗi khi nói vậy, anh ấy chỉ mỉm cười vui vẻ. Mình hiểu là anh ấy cũng đang thầm vui trong lòng và sẽ đồng ý".
T. thẫn thờ khi nhắc đến câu chuyện đau buồn của mình
Trong suốt gần 20 năm gắn bó, yêu thương nhau, cả hai người, chưa từng một lần "đi quá giới hạn", chỉ đơn giản là những cái nắm tay nhẹ nhàng. Với T., cô hài lòng về điều ấy, vì như thế, tức là V. đang rất tôn trọng cô. Cô cũng chẳng chút mảy may nghi ngờ.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, gia đình quyết định cho T. đi du học tại Anh 5 năm để trau đồi kiến thức về kinh doanh. "Rất nhiều lần mình hỏi anh ấy có lỡ để mình đi hay không, anh ấy đều khuyên mình nên đi. Mình tin tưởng anh ấy tuyệt đối, chắc chắn sẽ không có chuyện anh ấy bỏ rơi mình để lăng nhăng với bất kỳ ai khác. Mình cũng nói với anh ấy rằng, khi em trở, chúng mình sẽ kết hôn. Anh ấy lại mỉm cười. Mình tin, anh ấy nhất định sẽ đợi mình", T chia sẻ.
Tình yêu "chay tịnh" và sự chờ đợi mỏi mòn
Với niềm tin và tình yêu mãnh liệt ấy, T. ra đi mà không có bất kỳ lo lắng gì. Nhưng ở nơi đất khách quê người, ngày ngày T. trông ngóng, chờ đợi những cuộc, những email, tin nhắn của người yêu mà vẫn bặt vô âm tín. T. luôn luôn là người chủ động, khi cô hỏi, anh chỉ trả lời, vì anh bận quá, vì anh không quen kiểu nhắn tin nhớ nhung, sướt mướt như thế. T. hiểu, và cũng như mấy chục năm qua, T. vẫn luôn là người chủ động như vậy nên cô cũng không quá buồn.
Ngày cô trở về nước, V. ra đón cô, anh nhẹ nhàng ôm cô, thủ thỉ, "mừng em trở về". Cô tỏ vẻ giận hờn, rằng tại sao cô đi lâu như thế mà anh không có hành động nào ngọt ngào, tình cảm hơn. Cô kéo anh vào lòng, chủ định đặt lên môi anh nụ hôn, anh bỗng giật mình, đẩy cô ra, "Ở đây nhiều người, anh ngại". Trên suốt quãng đường trở về nhà, cô luôn băn khoăn mãi về cái sự giật mình đó của anh, liệu có phải anh đã thay đổi. Nhưng cô chợt nhận ra rằng, bao nhiêu năm qua, hai người cũng chưa từng có một nụ hôn!
Cuối năm 2012, cô và anh kết hôn. Đêm tân hôn, cô cứ khắc khoải chờ đợi giây phút quan trọng của cuộc đời mình, nhưng, khi anh trở về phòng, anh lăn ra ngủ và lấy lý do hôm nay anh mệt quá, để khi khác.
"Vì mình yêu anh nên mình cũng rất tôn trọng anh. Nhiều khi nhìn chồng, rất muốn gần gũi, yêu thương chồng, nhưng anh ấy cứ quay mặt làm ngơ, khiến mình không thể nào chịu được, mình cứ nghĩ rằng, anh ấy đã thực sự chán ghét mình. Anh ấy đồng ý lấy mình cũng chỉ vì hơn 20 năm gắn bó, chỉ vì gia đình hai bên vun vén".
1 năm, rồi 2 năm, T cứ loay hoay, hoang mang, đau khổ trong dòng cảm xúc đó. Gia đình thì liên tục thúc giục hai người sinh con, nhưng đâu ai hiểu rằng, đến việc gần gũi với chồng còn không thể, thì làm sao cô có thể sinh con?
Nhiều lần khóc lóc, van xin, hỏi chồng lý do nhưng anh vẫn cứ im lặng. Quá đau khổ, cô tìm đến thuốc ngủ để tự tử. Nhưng may mắn là chồng cô về kịp nên cô được cứu sống.
"Sau đó, hai đứa ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau, tôi mới biết, anh ấy thậm chí, chưa từng yêu tôi, vì anh ấy là người "vô tính". Tôi nhất định không tin vào sự thật này, nhưng nghĩ lại các vấn đề trong suốt mấy chục năm qua tôi mới nghĩ ra, đúng là anh ấy không có biểu hiện gì của một người thực sự yêu và khao khát tình yêu như những người con trai khác", T. tâm sự.
Theo những gì V. nói với T., anh đã biết về giới tình thật sự của mình khi bắt đầu vào học cấp 2. Ban đầu, anh cũng không tin, anh tìm xem các đoạn phim "tình cảm" để trắc nghiệm bản thân, nhưng anh không thể xem nổi, nó gợi cho anh cảm giác ghê tởm đến rợn người. Sau đó, anh còn "tự sướng" với chính mình. Kết quả là anh liên tục bị nôn, khó tiêu trong gần một tuần liền.
"Anh ấy nói, khi đó anh ấy chỉ muốn chết đi nhưng lại không thể chết. Anh ấy gắn bó với mình chỉ như anh em trong gia đình, anh ấy cũng không muốn mình đau khổ. Trong thâm tâm, anh ấy dự định sẽ giữ bí mật này suốt đời", T. nghẹn ngào nói.
Thời gian đầu, cô rời bỏ anh, ghẻ lạnh với anh. Cô hận anh vì anh đã hủy hoại cuộc đời cô, lừa dối tất cả mọi người. Nhưng, mỗi khi nhìn anh đau khổ, chìm đắm trong những cơn say, cô lại không kìm được lòng. Cô hiểu rằng, khi anh phát hiện ra giới tính thật sự của mình, có lẽ anh còn đau khổ hơn thế này rất nhiều.
Vì tình yêu cô dành cho anh quá lớn, hơn thế, trong hoàn cảnh của anh, cô cũng không thể bỏ lại anh một mình. Cuối cùng, cô vẫn quyết định sẽ gắn bó với anh. Với cô, chỉ cần được ở bên anh là đủ, tình yêu "chay tịnh" cũng có những điều thú vị riêng. Cô mỉm cười động viên anh, rằng hai đứa sẽ cùng nhau vượt qua sóng gió này. Nhưng, anh gạt tay cô ra, lạnh lùng: "Anh không thể lừa dối em thêm nữa, anh cũng không thể gắn bó cả cuộc đời với một người con gái mà anh không có chút cảm xúc yêu thương gì, anh không thể làm một người chồng, người cha tệ bạc, vô cảm". Anh muốn rời xa cô, để cô tìm cho mình lối đi khác, để cô được hạnh phúc hơn.
Anh bỏ đi, không một lời từ biệt. "Anh ấy không hiểu rằng, hạnh phúc cuộc đời tôi là anh ấy, tôi không thể yêu thương thêm một ai khác. không có anh ấy, cuộc đời tôi chẳng có ý nghĩa gì", T khóc nấc, nghẹn ngào.
Ngày ngày, cô vẫn lặng lẽ chờ tin anh. Tình yêu thật sự, với cô, đâu phải chỉ là quan hệ xác thịt. Cô cũng hy vọng, khi anh đọc được những dòng tâm sự này, anh sẽ hiểu lòng cô, tin cô và trở về bên cô. Biết đâu... cuộc đời vẫn luôn có những sự chờ đợi vĩ đại như thế!
Minh Vũ (Người đưa tin)
Vui lòng nhập nội dung bình luận.