Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Dường như, cây me trên đường làng quê tôi hồi ấy trái chưa bao giờ chín. Bởi khi quả me vừa chín tới (còn gọi là me dốt) thì chúng tôi đã hái hết mất rồi. Me dốt khác với me già ở chỗ, lột vỏ rất dễ, dùng ngón tay cào nhẹ là đã sạch, thịt me màu xanh nhạt, bóng bẩy, trông rất ngon lành.
Thường thì me dốt chỉ có ở trên những cành me cao, con trai như tôi mới dám trèo lên trên ấy, còn con gái không dám trèo đành ở dưới gốc để hái me non. Khi đã hái được nhiều me dốt, tôi thường đổi lấy me non mang về cho má để nấu canh chua, thay thế cho khế hay cơm mẻ (loại cơm ủ lâu ngày).
Tuổi học trò của chúng tôi gắn với cây me thân thuộc ấy. Trên đoạn đường tầm 5 cây số đến trường thì gốc me này là nơi để chúng tôi dừng chân, nghỉ mệt. Tôi không thể quên được những câu chuyện mà chúng tôi thường kể cho nhau nghe về lớp, về trường, ngay dưới tán me này. Kể chuyện 1 lát, chúng tôi lại hái lá me non ăn, vị chua chua của lá làm cho câu chuyện trở nên vui hơn, thú vị vô cùng.