Chuyện chưa kể về nhà văn Kim Lân: Chỉ học hết tiểu học nhưng đã đưa con đi “tầm sư” từ nhỏ
Mặc dù chỉ học hết tiểu học vì gia cảnh không cho phép, nhưng nhà văn Kim Lân là một hình mẫu cho việc không ngừng học tập, tôn trọng việc học và trau dồi kiến thức cả cuộc đời…
ặc dù chỉ học hết tiểu học vì gia cảnh không cho phép, nhưng nhà văn Kim Lân là một hình mẫu cho việc không ngừng học tập, tôn trọng việc học và trau dồi kiến thức cả cuộc đời…
… Đó là hình ảnh lần đầu hé lộ về Nhà văn Kim Lân - "người thầy" truyền cảm hứng qua lời kể của cô cháu gái Nguyễn Hiền Trang.
LTS: Vào ngày đầu tháng 8, chúng tôi đã có cuộc trò chuyện đầy cảm xúc với Nguyễn Hiền Trang, hiện là một Copywriter/creative tại Hà Nội. Cô gái nhỏ nhắn, duyên dáng ấy chính là con gái của họa sĩ Nguyễn Việt Tuấn – người con thứ 7 của nhà văn Kim Lân.
Có thể nói, trong 9 người cháu cả nội lẫn ngoại của nhà văn Kim Lân, Hiền Trang ở với ông nhiều nhất và cũng là người duy nhất trong gia đình theo nghiệp văn chương giống ông. Cô từng là biên tập viên một tờ báo, tham gia viết sách với bút danh Tô Lệ Trân (đồng tác giả cuốn 1987 và Hà Nội Phố Ngàn Phố), truyền thông cho các vở diễn truyền thống và hỗ trợ hoạt động của các họa sĩ trẻ.
Gặp chúng tôi, có dịp ngồi ôn lại kỷ niệm xưa, dường như Hiền Trang vẫn nhớ như in từng mẩu chuyện nhỏ về ông nội đáng kính. Chúng tôi trầm lặng lắng nghe rồi cảm nhận trong mỗi câu chuyện kể ấy là niềm vui của cô khi nhớ về những hồi ức đẹp.
"Muốn ăn cơm trắng mấy giò này
Lại đây mà đẩy xe bò với anh, nì…"
Ngay cả bây giờ, khi người trẻ được tiếp cận với vô vàn nguồn thông tin, thích thú với những câu nói thời thượng, thỉnh thoảng tôi vẫn bắt gặp họ chia sẻ các trích dẫn như thế này từ tác phẩm của ông nội tôi: Nhà văn Kim Lân. Có lẽ bởi tuy viết không nhiều, văn của ông tôi lại xuất hiện trong sách giáo khoa cấp 2 lẫn cấp 3, với các tác phẩm đã quá thân quen: Làng, Vợ Nhặt. Lại cũng hiếm nhà văn nào có "cuộc dạo chơi" với điện ảnh lâu dài như ông nội tôi - người từng vào vai Lão Hạc trong phim "Làng Vũ Đại ngày ấy", rồi thống lý Pá Tra trong Vợ chồng A Phủ...
Dạo gần đây, người ta hay còn hào hứng chia sẻ câu chuyện ông tôi "thuần hóa" chú chó vào vai Cậu Vàng trong bộ phim phiên bản cũ, cũng không còn lạ lẫm với những câu nói: "Rích bố cu" hay hoàn cảnh sáng tác "Vợ Nhặt". Thế nhưng, câu chuyện về một người ông, người cha, người thầy truyền cảm hứng cho thế hệ sau, cho con cháu trong nhà như tôi, có lẽ ít ai biết tới.
Ký ức của tôi về Hà Nội được lấp đầy bởi hình ảnh của ông nội - nhà văn Kim Lân, vì tôi là đứa cháu ở với ông từ khi mới sinh, và cũng ở cùng ông bà lâu nhất, tại số nhà 6 xóm Hạ Hồi. Ngồi với ông nội, uống nước chè, trò chuyện trong căn phòng nhỏ xíu, trong tiếng chim hót đã trở thành một thói quen từ khi tôi còn rất nhỏ, một trong những khoảng thời gian đáng nhớ nhất của tôi thời thơ ấu.
Lối nói chuyện của ông tôi vốn hóm hỉnh, xuề xòa, trẻ trung nhưng cũng rất uyên bác và hàm chứa nhiều kiến thức sâu xa, vi tế, dễ đi vào lòng người, và rất khó đi ra (cười). Sẽ càng bất ngờ hơn khi bạn biết, ông nội tôi chỉ học hết tiểu học vì gia cảnh không cho phép, nhưng ông là một hình mẫu cho việc không ngừng học tập, tôn trọng việc học và trau dồi kiến thức cả cuộc đời. Ông tôi cũng luôn đau đáu với việc truyền lại niềm đam mê, tình yêu với văn học, nghệ thuật cho các con, cháu và các thế hệ đi sau.
Ông nội tôi có 7 người con. Hai người đầu tiên là họa sĩ Nguyễn Thị Hiền và Nguyễn Thành Chương đều phát lộ tài năng từ khi còn rất nhỏ. Trong những lần trà dư tửu hậu ở nhà Tưởng niệm của ông (Trần Khát Chân), bác Hiền tôi thường hồi tưởng về năm 6 tuổi, đi sơ tán ở Bắc Giang. Mỗi người họ vẽ một bức tranh về những cảnh trí, ký ức nơi ấy. Cả hai bức đều được ông tôi gửi đi dự triển lãm quốc tế và đều được giải thưởng. Tinh hoa nổi trội từ ngày còn nhỏ, nhưng không thể phủ nhận, thành công của họ có phần nhờ vào sự đầu tư, chăm chút rất kỹ lưỡng của ông nội tôi.
Từ khi các bác còn rất nhỏ, ông nội tôi đã cất công đưa họ đi "tầm sư học đạo". Các bác tôi được ông đưa tới nhà những họa sĩ bậc thày thời đó như Bùi Xuân Phái, Nguyễn Sáng… được nghe họ chia sẻ những khái niệm, quan điểm về nghệ thuật. Tranh bác Hiền, bác Chương tôi vẽ, ông nội thường mang tới để cho các danh họa này nhận xét, hướng dẫn. Và tôi tin rằng, đây là một nền tảng tạo đà cho họ trên con đường nghệ thuật sau này.
Quãng thời gian sau đó, với các bác và bố tôi, ông làm công tác nơi xa bận rộn, ít có thời gian chăm chút tỉ mỉ, cẩn thận, nhưng chưa khi nào quên hướng các con đến với tình yêu nghệ thuật. Năm bố tôi - con trai út trong gia đình quyết định thi trường Yết Kiêu (nay là ĐH Mỹ thuật Việt Nam), ông vẫn hướng dẫn những phương pháp cơ bản như cách đo đạc, dựng hình, rồi tìm mẫu vật bày cho con ôn luyện. Năm đó, bố tôi thi đỗ vào trường với điểm số rất cao và luôn giữ vững phong độ này trong suốt quá trình học tập. Tình yêu, niềm đam mê với hội họa cứ ngấm vào các con, cháu tự lúc nào không hay, chắc cũng vì thế mà ông Kim Lân có 7 người con thì tới 5 người là họa sĩ.
Đến thời các cháu như tôi, ông đã cao tuổi, khó lòng "dắt díu" đi học hỏi người tài như ngày còn trẻ. Chỉ có tôi may mắn được lĩnh hội nhiều điều, vì tuổi thơ gắn bó, gần gũi với ông. Ông thường nói, ông yêu tôi và luôn đánh giá tôi có thể viết, có thể cảm thụ được văn học. Có lần, ông còn dặn dò tôi: "Nghề vẽ, ít nhiều có thể học được về kỹ thuật. Học văn thì không, người theo nghiệp văn không được trời phú cho chút năng khiếu nào, chỉ học kỹ thuật thì khó mà viết hay được lắm!".
Những bài tập làm văn, cảm thụ văn học ở trường, tôi vẫn thường mang ra hỏi ông, hai ông cháu "đàm đạo" như hai người bạn bởi ông rất tôn trọng ý kiến của tôi hay bất cứ người con ruột, con dâu, cháu nào, dù ngày đó tôi mới là một đứa trẻ con.
Trong một lần trầm ngâm về "Vợ Nhặt", ông từng nói: "Có những phân tích của giáo viên bây giờ tuy không phải đúng ý ông nghĩ khi viết truyện, nhưng ngẫm lại thấy rất hay. Ví dụ như nhân vật 'thị' trong Vợ Nhặt, người ta phân tích là không có tên, họ như thể chẳng có danh phận, chỉ là một kiếp người, không phải là không có lý!".
Sau này, tuy có lần tôi lớ ngớ, làm bài thi thử còn sai luôn câu về tác phẩm của ông, ông cũng không mắng, chỉ cười. Những lần thi tiếp theo, vào đúng truyện ngắn của ông mình - nhà văn Kim Lân, tôi cũng đỡ áp lực, và đều làm tốt. Năm lớp 10, tôi thi đỗ vào lớp Chuyên Văn (D4) trường Chu Văn An. Ông tôi vui ra mặt, vì ông luôn sát sao dõi theo cô cháu gái và luôn muốn có người theo nghiệp viết lách. Dù rằng lúc nói vui, ông tôi hay bảo: "Lập thân tối hạ thị văn chương", nhưng tôi chắc chắn rằng, chưa một phút nào ông hối hận vì đã "lập thân" với nghề này.
Là người khiêm tốn, khoan hòa, ông tôi ít khi ra mặt, lên tiếng "đao to búa lớn", người ta lắm khi còn gọi ông "Kim...Lẩn" vì ngại va chạm. Nhưng tôi vẫn nhớ mãi, vì yêu cháu, ông tôi đã đến tham gia một hoạt động ngoại khóa của lớp tôi, gặp gỡ trò chuyện với các bạn tôi, và tôi tin rằng, ấn tượng về ông vẫn còn rất đẹp trong ký ức của các bạn lớp Văn trường Bưởi ngày ấy. Ông tôi vốn vậy, tài năng nhưng không kiêu ngạo, được người ta tôn vinh nhưng chưa bao giờ xa cách, và rất yêu thương, gần gũi với thế hệ trẻ.
Sau này, dù đã có lúc không định theo nghề vì nghề này quả... cũng vất, nhưng đến cuối cùng, bản thân tôi cũng có thể coi là đã tập tành biết viết: viết sách, viết báo, viết đủ mọi thứ mỗi thứ một chút... Dòng đời đã đưa đẩy tôi, từ một cô sinh viên Ngoại ngữ, trở lại với nghề viết như một lẽ tự nhiên, như cách văn chương, nghệ thuật ngấm vào trong máu của những người gia đình tôi vậy.
Không chỉ dành nhiều thời gian hướng dẫn, đi cùng con cái trong suốt quá trình học tập, ông nội tôi cũng không bỏ lỡ một cơ hội nào để dạy con cái thông qua những chi tiết nhỏ trong cuộc sống.
Ông tôi là người ham chơi, nhưng chơi tinh tế, chơi đến cùng, từ chơi cây, hoa, tới chim, cá, đam mê văn chương, say mê hội họa, trân trọng điện ảnh, âm nhạc... Tôi còn nhớ ngày mình mới học cấp 1, cả nhà đã cùng ngồi xem Thuỷ Hử, Tam Quốc. Ông tôi và mọi người vừa xem vừa trò chuyện, giải thích những điển tích, điển cố trong đó. Có lần, cả gia đình cùng xem cảnh Võ Tòng được Thi Ân biệt đãi, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi không biết con người đó là bạn hay là thù, tôi mới quay sang hỏi ông: "Ông ơi, canh cánh nghĩa là gì ạ?". Ông cười khà khoái trí, quay ra bảo mẹ tôi: "Con bé này khá, nó hỏi lỡm mình đây mà. Rõ là anh Võ Tòng này đang canh cánh nỗi lo trong lòng, đúng là từ dùng trong cảnh này đây!".
Nhà tôi có người bác mở cửa tiệm bán băng, nên lại càng được xem "no" phim từ nhỏ. Tôi lại nhớ có lần cả nhà ngồi xem "Đèn lồng đỏ treo cao". Ông tôi thích lắm, thích từ cấu tứ tới cách diễn xuất từ từng nhân vật, bà Ba, bà Tư… Đến phân cảnh quay ngôi nhà từ trên xuống dưới, u ám, tối tăm, ông tôi bảo: "Với góc quay này, nhìn những dãy nhà có khác nào tử huyệt, như mồ chôn thanh xuân của các cô gái hay không?". Và đó không phải lần duy nhất ông chia sẻ những góc nhìn điện ảnh đầy tinh tế với con cháu thông qua những chi tiết của đời sống thường nhật như thế. Những lần cùng xem, cùng trò chuyện, chia sẻ ấy đã dần ngấm vào tôi, vào các con cháu trong nhà, nên việc học trở nên tự nhiên như hơi thở, chứ chẳng giáo điều chút nào.
Nhớ nhất là lúc hai ông cháu cùng ngồi xem Lão Hạc. Ngày ấy, tôi còn nhỏ, nào có phân biệt được phim với thật, thấy ông mình mếu máo trên phim thì thương quá. Đã thế lúc Lão Hạc tự tử bằng bả chó, ông tôi còn trốn đi, sau mới chui từ trong phòng ra ú oà. Lúc ấy, đứa trẻ con là tôi cứ vừa khóc, vừa cười mãi thôi.
Mọi người hay kể về cái sự ông Kim Lân khéo chơi, tinh tế. Nhưng không phải ai cũng biết, ông tôi còn có "tai nhạc" rất sành. Không biết một tí tiếng Anh nào, nhưng ông tôi vẫn thích The Beatles, ABBA, Rolling Stones… Từ thời ấy, ông đã từng nghe nhạc từ một bộ dàn AKAI hiếm hoi ở Hà Nội. Sau này, bố tôi thừa hưởng gout âm nhạc, nhà tôi lúc nào cũng có tiếng nhạc. Âm nhạc giúp ích rất nhiều và là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi sau này. Gia đình tôi hiện tại cũng có 1 cô em gái theo nghề nhạc. Bản thân tôi tuy không theo nghề nhưng cũng được học đàn từ nhỏ, và có thể nói đó là một "liều thuốc" cứu rỗi tâm hồn, ví như trong mùa dịch này chẳng hạn. Nghệ thuật giúp bạn bước vào một thế giới khác, thế giới nơi tâm hồn chúng ta được xoa dịu, không có dịch bệnh, đau khổ. Bạn cũng không cần phải tiếp xúc với ai cả (cười).
Về cuối đời, ông tôi bị hen nặng, ít đi chơi. Hai ông cháu vẫn còn ngồi nghe nhạc Kurt Cobain với nhau. Ông tôi ngồi xem một màn biểu diễn của Nirvana trên MTV và khen anh chàng ca sĩ đó lắm "bởi cả gương mặt lẫn chất nhạc đều thanh thoát, dù người ta nghĩ Rock là phải nặng, không phải!". Mà quả nhiên, Kurt có chất tự sự, nói là Rock thanh thoát tôi nghĩ rất đúng. Là vậy đó, ông tôi đến tận năm 80 tuổi, vẫn chưa bao giờ từ chối thử nghiệm cái mới, mở lòng với người trẻ, lớp văn nghệ sĩ đàn em đều phải công nhận điều này.
Ông Kim Lân cũng rất có "gu ăn diện", có thể nói là điệu. Đi quay phim, chụp ảnh, áo gì quần gì phải mix với màu gì "ton sur ton" không chệch. Quần áo phụ kiện ông mua, chọn cho tôi từ khi còn nhỏ chỉ có "từ đẹp trở lên" (theo lời mẹ tôi - cười): mũ lông thỏ, giày mua hàng si-đa, nhưng chọn kiểu Mỹ, rất ngầu, như dáng Dr Marten bây giờ, mà ngày đó nào ai biết đó là gì? Đến con búp bê ông mua cho tôi ngày đó, đến giờ trông vẫn rất "chơi", và vẫn giữ mãi đến tận bây giờ, trong số hàng chục con búp bê mà tôi được tặng. Cô búp bê đó tóc nâu xù màu đỏ, mắt xanh lá cây, mặt có tàn nhang, mặc áo cape dạ đen đáp da, đi boots đỏ. Bây giờ mà có cô nào ăn vận như vậy, tôi nghĩ vẫn rất sành điệu.
Mẹ tôi cũng là một họa sĩ, mẹ thường thích chọn đồ theo phong cách khỏe khoắn: Quần jeans, áo da bó…, ông tôi ưng lắm và thường khen mẹ tôi giống các nữ sát thủ trong phim Hollywood, rất ấn tượng, rất khí chất chứ không phải một vẻ đẹp giống ai, dễ nhớ, dễ quên.
Gặp ngoài đời, ai cũng dễ nhớ nụ cười rất xuề xoà, hiền hậu, dễ tính của ông nội tôi. Nhưng riêng trong văn học, nghệ thuật, ông rất kỹ tính, có thể nói là khắt khe. Với ông, việc viết văn là không được cẩu thả, vì sự dễ dãi với bản thân là dễ dãi với bạn đọc. Dễ dãi với văn chương, nghệ thuật, bắt chước, trở thành "cái bóng" của người khác là điều ông không bao giờ làm. "Viết văn, làm nghệ thuật là một quá trình gian khổ, công phu. Anh phải học kỹ thuật cho tốt, nhưng sau đó phải vượt lên để sáng tạo, có như vậy mới có thể trở thành một người nghệ sĩ", đó là điều ông luôn dặn dò các thành viên trong gia đình.
Ông tôi viết ít, công bố tác phẩm cũng không nhiều nhưng thực ra đến cuối đời, ông vẫn tiếp tục viết, miệt mài làm việc trên căn gác xép riêng. Nhưng một khi tác phẩm chưa chỉn chu, thành hình, còn dang dở, ông tuyệt nhiên không công bố, thậm chí không cho bất cứ ai đọc dù là vô tình hay hữu ý. Có lần tôi mó máy đụng vào tủ sách, chỉ định lấy truyện ra đọc, rồi lỡ tay tìm thấy bản thảo của ông, mà ông giận luôn, kiên quyết đòi về không cho tôi đọc tiếp.
Thái độ nghiêm túc, sự nghiêm khắc với bản thân, có trách nhiệm với người xung quanh - Đó là điều tôi đã học được từ ông, và vẫn cố gắng áp dụng cho bản thân, trong mọi công việc mà mình từng làm qua dù đó là một việc nhỏ nhặt nhất.
Một điều nữa ông luôn tâm niệm khi làm người, làm nghề, ấy là: "Vô cầu, phẩm tự cao". Khi không mưu cầu, ham muốn, không cầu cạnh người khác cái gì, thì phẩm giá của mình tự khắc sẽ cao. Vì vậy, cả đời ông tôi có thể nói rất thanh sạch, chỉ nhường cho người khác chứ không chịu tranh giành gì. Ông tôi thậm chí còn từng nhường cho người ta một suất nhà được cơ quan phân cho. Sống ở ngõ Hạ Hồi hàng chục năm, nhưng người ta tuyệt nhiên không bao giờ thấy ông to tiếng với hàng xóm, láng giềng, không sân si, so bì với ai. Tinh thần "vô cầu" này, con cháu trong nhà ai cũng mong học theo, nhưng cá nhân tôi tự thấy chưa ai với được tới một cách trọn vẹn.
Tử tế, tài năng, lại vô cầu, chuyện ông Kim Lân ham chơi, đông bạn, chắc chắn ai cũng biết. Và là một nhà văn, ông tôi luôn tôn trọng con người, yêu thương mọi người. Ông tôi (và tôi nghĩ cả gia đình tôi) hầu như ai cũng tốt bạn, tiền bạc không giàu, nhưng dứt khoát là giàu tình bạn. Từ khi tôi còn nhỏ, ngôi nhà ở Hạ Hồi lúc nào cũng đông bạn bè, rộn tiếng cười, khi là cuộc rượu, lúc bày trò chơi. Có lúc là bạn văn của ông, rồi bạn họa sĩ của các bác của bố tôi, ông cũng tiếp như bạn mình. Họ đến, tạo ra một bầu không khí văn chương, nghệ thuật, một bầu không khí vui vẻ, ngập tràn tình người và nụ cười. Đó là những ký ức lấp lánh như nắng trưa hè về người ông, người thày, người truyền cảm hứng đặc biệt, còn ảnh hưởng đến tôi rất nhiều sau này.
Giải Pickleball VTV9 Open 2025 đã chính thức khép lại, để lại nhiều dấu ấn nổi bật về quy mô tổ chức, chất lượng chuyên môn và sức lan tỏa đối với phong trào thể thao cộng đồng trên phạm vi cả nước với hơn 700 vận động viên tham gia.
Tọa đàm "Bồi dưỡng kiến thức kinh doanh và quy định pháp luật trong kinh doanh nông sản cho chủ trang trại, hộ gia đình khu vực nông thôn" do Báo NTNN/Dân Việt phối hợp Cục Quản lý và Phát triển thị trường trong nước (Bộ Công Thương) tổ chức.
Từ hộ nghèo ở xã Hưng Long, TP.HCM khi quanh năm bám cây lúa, ông Nguyễn Văn Hồng “đổi đời” khi trồng mướp hương trên đất trũng. Ông chia sẻ kinh nghiệm giúp bà con làm giàu, chung tay xây dựng nông thôn mới.
Ngày 23/12, Công an xã Phú Tân, tỉnh An Giang cho biết, đơn vị đang củng cố hồ sơ, xử lý một vụ đánh bạc dưới hình thức đá gà trực tuyến thông qua mạng internet ăn thua bằng tiền, liên quan 14 đối tượng, vừa phát hiện bắt giữ tại một quán cà phê thuộc Tổ 9, ấp Trung Hòa, xã Phú Tân.
Mang theo dao, rựa và nhiều hung khí nguy hiểm, nhóm đối tượng điều khiển xe mô tô phân khối lớn đi tìm đối thủ để đánh nhau trong đêm, gây mất an ninh trật tự trên nhiều tuyến đường, khiến 20 bị can bị khởi tố để điều tra theo quy định pháp luật.
Công an TP Hải Phòng đã tạm giữ khẩn cấp lái xe Nguyễn Văn T để phục vụ công tác điều tra vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng xảy ra trên quốc lộ lộ 5 Hà Nội - Hải Phòng, khiến hai người chết và 7 phương tiện hư hỏng nặng.
Ngày càng nhiều nông dân 4.0, nông dân thế hệ nông dân mới tại TP.HCM mạnh dạn đầu tư nông nghiệp hữu cơ, nông nghiệp công nghệ cao. Những mô hình này không chỉ giúp nông dân làm giàu mà còn đóng góp tích cực cho chương trình xây dựng nông thôn mới TP.HCM.
Châu Âu đã phụ lòng Kiev khi từ chối tịch thu tài sản của Nga, và việc hỗ trợ Ukraine sẽ ngày càng trở nên khó khăn hơn, nhà bình luận Jamie Dettmer của Politico viết.
Việc đầu tư các công trình bảo vệ bờ sông, đê biển bằng công nghệ cấu kiện lắp ghép đang được triển khai tại nhiều khu vực cửa sông, cửa biển ở TP.HCM, góp phần hạn chế xói lở, bảo vệ an toàn tính mạng, tài sản và sinh kế của người dân. Quan trọng hơn, những công trình này đang từng bước trở thành nền tảng hạ tầng thiết yếu trong quá trình xây dựng nông thôn mới tại các xã ven sông, ven biển.
Trong số danh sách hơn 70 loài sinh vật mới được xác định trong năm 2025, Việt Nam đóng góp hai đại diện thú vị là một loài cá bám đá hiếm gặp và loài ong có ngoại hình như gấu bông.
Vợ của HLV Kim Sang-sik đã tắt tivi sau hiệp 1 kết thúc, thời điểm U22 Việt Nam bị U22 Thái Lan dẫn trước 2-0 trong trận chung kết môn bóng đá nam SEA Games 33.
40 triệu đồng là số tiền bị phạt nếu lái xe lùi xe vi phạm luật giao thông, thậm chí còn bị trừ điểm giấy phép lái xe. Luật Trật tự, an toàn giao thông đường bộ quy định rõ hai quy tắc bắt buộc khi lùi xe mà tài xế cần nắm. Vậy đó là hai quy tắc là gì mà tài xế phải biết, nếu không muốn “ăn” phạt nặng?
Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Quảng Trị đề nghị Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thống nhất giảm diện tích bảo vệ di tích Dốc Miếu – Cồn Tiên và Thành Đồng Hới.
"Avatar: Fire and Ash" xác lập vị thế thương mại vững chắc với doanh thu mở màn 345 triệu USD toàn cầu dù đối mặt nhiều thách thức về chi phí sản xuất và kỳ vọng từ khán giả.
Trước ngày Giáng sinh, những nhà thờ tại khu vực Đà Lạt (tỉnh Lâm Đồng) trở lên lung linh, được trang trí lộng lẫy, thu hút sự quan tâm của người dân, du khách.
Luật Nhà giáo chính thức có hiệu lực từ ngày 1/1/2026 đã bổ sung nhiều quy định nhằm đề cao quyền lợi của giáo viên. Vậy giáo viên nào được tăng lương từ năm 2026 dù chưa tăng lương cơ sở?
Từ một tiểu thương kinh doanh may mặc, chị Đỗ Thị Thúy đã quyết liệt rẽ hướng sang nông nghiệp sạch, xây dựng trang trại nấm VietGAP quy mô bậc nhất ở xã Hồng Vân (Hà Nội), thu lãi gần nửa tỷ đồng mỗi năm.
Quà Giáng sinh cho người yêu không chỉ dùng tiền mua được. Chúng cần là những món quà ý nghĩa và thấm đẫm tình cảm, sự trân trọng của bạn dành cho người yêu.
Làng nghề Chuôn Ngọ (xã Chuyên Mỹ, Hà Nội) là cái nôi của nghệ thuật khảm xà cừ nghìn năm tuổi. Từ thời nhà Lý, tiếng đục, tiếng cưa đã ngân vang nơi đây, bền bỉ tạo tác nên những tuyệt phẩm từ vỏ trai, vỏ ốc óng ánh sắc màu.
Ông Nguyễn Quốc Phong được cho là đã rời cương vị Giám đốc Điều hành CLB Thép xanh Nam Định. Nhiều khả năng, ông sẽ đảm nhiệm vai trò tương tự tại CLB Xuân Thiện Phú Thọ.
Cam hữu cơ Đồng Lộc (Hà Tĩnh) đang chín vàng rực, bán tại vườn 70.000 đồng/kg vẫn hút khách. Vườn cam vừa được thương lái thu mua, vừa trở thành điểm check-in thu hút du khách dịp giáp Tết.
Ông Nguyễn Đức Thụy chính thức đảm nhận vai trò Quyền Tổng Giám đốc Sacombank ngay sau khi hoàn tất chuyển giao tại LPBank. Việc bổ nhiệm này mở ra giai đoạn mới cho Sacombank với một nhà quản trị nổi tiếng về tầm nhìn chiến lược, năng lực tái cấu trúc quyết liệt và chuyển đổi số sâu rộng.
Thực hiện chương trình công tác an sinh xã hội năm 2025, từ ngày 19 đến 20/12/2025, Đoàn công tác Hội Cựu chiến binh, Công đoàn, Đoàn thanh niên Tổng công ty Điện lực miền Trung (EVNCPC) phối hợp với Hội Cựu chiến binh, Công đoàn, Đoàn thanh niên Công ty Điện lực Huế tổ chức chuỗi hoạt động tri ân và hỗ trợ cộng đồng trên địa bàn thành phố Huế và xã A Lưới 4.
Tối 22/12, Hiệp hội Doanh nghiệp nhỏ và vừa thành phố Hà Nội (Hanoisme) phối hợp với Sở Công Thương, Ban Thi đua – Khen thưởng (Sở Nội vụ) TP Hà Nội đã tổ chức Lễ tôn vinh Doanh nhân, doanh nghiệp Thăng Long năm 2025. Chương trình nhằm ghi nhận những doanh nhân, doanh nghiệp đóng góp xuất sức cho sự phát triển kinh tế - xã hội Thủ đô và đất nước.
Với hàng chục nghìn khách hàng đổ về trong ít ngày khai trương, Vincom Plaza Vinh - TTTM thứ 90 trong hệ thống Vincom trên cả nước - đã chính thức mang đến “làn gió” mua sắm, ẩm thực, giải trí hoàn toàn mới tại Nghệ An và khu vực Bắc Trung Bộ.
Chỉ vài phút sau khi phát hiện biến cố sản khoa đặc biệt nghiêm trọng, hệ thống báo động khẩn cấp tại Bệnh viện Vinmec Hải Phòng đã được kích hoạt. Sự phối hợp tức thời giữa các chuyên khoa giúp ca mổ được triển khai nhanh chóng, giành lại sự sống cho cả người mẹ và thai nhi trong một tình huống được đánh giá là tối cấp.
Anh Nguyễn Trúc Linh (sinh năm 1982) tại xã Bình Lợi, TP.HCM là một nông dân đặc biệt. Không chỉ giỏi nghề, anh còn là người tiên phong đưa công nghệ số vào tiêu thụ mai vàng, góp phần mở ra hướng đi mới cho làng nghề trong tiến trình xây dựng nông thôn mới.