Người đàn bà Bắc Ninh 25 năm làm kiếp “nô lệ” tại Trung Quốc

Gia Tưởng Thứ hai, ngày 30/05/2016 19:24 PM (GMT+7)
Bị lừa bán sang Trung Quốc cho một người đàn ông lạ, làm quần quật như trâu bò, bị đánh đến mức bầm dập và không tính được số lần, tự sinh con một mình… 25 năm bị lừa bán và sống như “nô lệ” của bà Nguyễn Thị Lăn (60 tuổi, ở thôn Dền, xã Cảnh Hưng, huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh) là cơn ác mộng.
Bình luận 0

Gặp bà Lăn sau khi bà vừa được đưa trở lại quê nhà, dù đã về nhà hơn một tháng, nhưng khi tiếp xúc với chúng tôi, tâm lý của bà Lăn vẫn chưa bình thường. Mỗi lần có người lạ, bà đều có biểu hiện hoảng sợ và muốn chạy trốn. Phải nhờ đến mấy chị cán bộ hội phụ nữ xã Cảnh Hưng đi cùng phóng viên động viên, bà Lăn mới bắt đầu kể được câu chuyện về quãng đời 25 năm không muốn nhớ của mình.

img

Bà Lăn được chị em hội phụ nữ đến động viên.

Bà Lăn kể: “Năm đó tôi đã có chồng và một con gái 4 tuổi. Chồng tôi không được khôn ngoan nên tôi phải vất vả kiếm sống nuôi con, ai thuê gì làm đó. Đang mùa đói giáp hạt, có người phụ nữ tên Bình cùng huyện rủ xuống Móng Cái (Quảng Ninh) gánh hàng thuê với tiền công cao, thế là tôi theo chị ta đi luôn.

Ngồi nửa ngày ô tô thì xuống đò, vượt sông, rồi chui qua hàng rào đi bộ vượt biên giới. Sau đó tôi lại được đưa lên xe ô tô đi tiếp một ngày một đêm nữa, say xe ngất ngư, lúc mở mắt ra thấy toàn đồi núi. Bình dẫn tôi đến một nhà có hai mẹ con, bà mẹ khoảng 70 tuổi, còn người con trai 50 tuổi, râu ria dữ dằn lắm. Tôi thấy bà mẹ già đếm tiền đưa cho chị Bình, xong người đàn ông kéo tôi vào buồng đóng cửa rồi “động phòng”, lúc này tôi mới biết, mình đã bị  Bình bán cho người đàn ông lạ mặt này”.

Bà Lăn kể, năm đầu tiên làm dâu ở đất Trung Quốc, bà ít bị đánh. Nhưng từ năm thứ 2 trở đi thì bà không nhớ mình bị đánh bao nhiêu trận nữa, chỉ biết rằng lúc nào trên người cũng có vết thâm tím.

Ngày thì đi thả trâu, trồng mía, tối về nhà thì bị chồng đánh bất kể giờ giấc nào. Đến năm thứ 3, bà có bầu thì ít bị đánh hơn, nhưng công việc làm vẫn không được giảm. Kinh khủng nhất là ngày sinh nở, bà bị nhốt vào trong buồng, đau quá thì bám chấn song cửa sổ, rồi ghì bụng vào đó, không có ai giúp hết.

Bà phải tự vượt cạn một mình, tới khi thằng bé con chui ra, khóc oe oe, bà dùng cật nứa cắt rốn, lau chùi xong thì mẹ chồng mới mở cửa vào. Trao thằng bé cho mẹ chồng, bà Lăn tự vệ sinh cho mình xong mới được bò lên giường nằm nghỉ...

Đẻ được thằng con trai nhưng bà cũng chỉ được nghỉ chưa tới 1 tháng, sau đó mẹ chồng bắt đi làm nương cả ngày, đến tối muộn mới được về nằm cạnh con.

“Cuộc sống của tôi là những chuỗi ngày làm việc, từ sáng tới tối. Ở bên Quảng Tây (Trung Quốc), cứ 3 ngày một phiên chợ, chồng tôi đi chợ uống rượu và đánh tài – xỉu, hôm nào lão thắng mình không bị đánh, còn hôm nào thua bạc thì mình no đòn.

Và đương nhiên, thua nhiều hơn được. Bị đánh nhiều quá, tôi quyết tìm đường về Việt Nam. Hơn một năm nấu rượu để bán, tôi giấu đi được 1.000 nhân dân tệ và thằng con trai đi làm thuê về cho 300 nhân dân tệ. Nhân tiện có một người Việt mình tên là Mơ lấy chồng ở gần nhà về quê, nửa đêm tôi trốn chồng, rồi nộp cho chị Mơ 1.000 nhân dân tệ làm lộ phí để chị ấy đưa về quê”, bà Lăn chia sẻ.

Sau 25 năm làm việc như nô lệ, gia tài của bà Lăn về đến nhà là 300 nhân dân tệ (khoảng 950.000 đồng). Về đến quê bà không có nhà cửa, công việc, chứng minh thư, cũng may được chị dâu là bà Nguyễn Thị Mười cho ở nhờ.

Bà Mười nói: “Người ta sa cơ lỡ vận mình còn cưu mang được, huống hồ ruột thịt nhà mình. Tôi và các cháu đã xác định chị em đùm bọc nhau, cô Lăn thiệt thòi mình không thể bỏ được”.

Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Ý kiến của bạn
Tin cùng chuyên mục
Xem theo ngày Xem