“Kho báu cuối cùng của Hitler”
Ngay từ năm 1935, tức 4 năm trước khi Thế chiến II bùng nổ, trùm phát xít Adolf Hitler đã bày tỏ tham vọng làm bá chủ đại dương, dọn đường cho mưu đồ thống trị thế giới sau này. Hitler tăng cường sức mạnh cho Hải quân Quốc xã bằng đội tàu sân bay trang bị vũ khí hùng hậu.
Chương trình đóng những cỗ hàng không mẫu hạm đầu tiên đã được Hitler chính thức thông qua trong phiên họp nội các cuối cùng của năm 1936.
Hàng không mẫu hạm Công tước Zeppelin trên âu tàu trước khi hạ thủy, nhưng không bao giờ được chính thức cho tham chiến. Ảnh tư liệu trong hồ sơ lưu trữ.
Đầu năm 1938, Thủy sư Đô đốc kiêm Tư lệnh Kriegsmarine (Hải quân phát xít) Eric Raeder trình lên Văn phòng Quốc trưởng bản tường trình chi tiết mang mật danh "Kế hoạch Z", dự kiến cho hạ thủy 4 tàu sân bay trong 7 năm.
Ngày 8/12/1938, hàng không mẫu hạm đầu tiên chính thức được hạ thủy. Nó dài 262,5 m cùng lượng rẽ nước 33.500 tấn, có thể chứa 43 máy bay trên boong với 1.720 lính thủy và 306 phi công cùng thợ kỹ thuật không quân.
Con tàu mang tên Graf Zeppelin để tưởng nhớ Công tước Ferdinand von Zeppelin (1838-1917), người sáng lập hãng sản xuất khinh khí cầu hiệu Zeppelin nổi tiếng của Đức. Chiếc thứ 2 theo dự kiến sẽ được đặt tên là Peter Strasser.
Tuy nhiên, kế hoạch Z đột nhiên ngưng trệ do sự bất đồng sâu sắc trong giới lãnh đạo quân sự. Như biên bản các cuộc hội nghị tối mật về Hải quân Đức được tìm thấy sau Thế chiến II, Thống chế Herman Goering, Tư lệnh Luftwaffe (Không quân phát xít) thường ra sức phản bác chiến lược "can thiệp thô bạo" của hải quân vào nhiệm vụ của không quân - qua sự hiện diện của các cỗ tàu sân bay.
Đô đốc Karl Donitz, Tư lệnh Hạm đội tàu ngầm cho rằng đó là chương trình "quá tốn kém dễ làm suy giảm tiềm lực quốc phòng của đất nước".
Riêng "cha đẻ của tàu sân bay Đức" E.Raeder vẫn khăng khăng bám lấy luận điểm của mình.
Để tránh việc nội bộ bất hòa trước tình hình chiến trường ngày một tồi tệ, năm 1943 Hitler cách chức Đô đốc Raeder và bổ nhiệm Đô đốc Donitz thay thế, đồng nghĩa với kế hoạch Z bị phá sản.
Vũ khí trang bị trên Graf Zeppelin - khi ấy vẫn nằm trong biên chế của lực lượng Tổng dự bị Đức - được tháo ra bàn giao lại cho Bộ Tư lệnh Pháo binh đang phòng thủ vùng duyên hải Na Uy.
Cỗ hàng không mẫu hạm đầu tiên và duy nhất của quân đội Quốc xã được một toán đặc nhiệm SS đánh chìm tại bãi nước cạn gần quân cảng Stettin (nay là Hải cảng Szczecin thuộc Cộng hòa Ba Lan) vào ngày 25/4/1945, trước khi Hồng quân Xô Viết tiến vào tiếp quản vùng này.
Căn cứ nổi PO -101 bên ngoài quân cảng Leningrad.
Điều khó lý giải là từ sau ngày Đức Quốc xã bại trận, chiếc Graf Zeppelin vốn được giới sử gia quân sự phương Tây mỉa mai là "kho báu cuối cùng của Hitler" bỗng dưng biến mất.
Tới khi các tài liệu lưu trữ tại Moscow được giải mật, sự thật đã được làm sáng tỏ. Sau khi chiếm được quân cảng Stettin, người Nga kéo "kho báu cuối cùng của Hitler" về Leningrad (Saint Petersburg hiện nay), neo lại dưới tên gọi "Căn cứ nổi số 1", hay mật danh PO -101 trong hồ sơ quân sự, nhằm phục hồi nguyên trạng đúng tính năng vốn có ban đầu.
Vị trí đắm của Graf Zeppelin được xác định qua màn hình radar trên tàu ORP Arctowski.
Nhưng chiểu theo một thỏa ước quốc tế được lãnh đạo các nước thắng trận thuộc phe Đồng minh ký ngày 15/8/1946, tất cả tàu bè của phe Trục thuộc hạng C (đã hư hỏng hoặc mắc cạn) đều phải được phá hủy hoặc nhấn chìm dưới lòng nước sâu, nên Hải quân Xô Viết thừa lệnh từ Đại Nguyên soái, Tổng Tư lệnh Iozef Stalin đã kéo Graf Zeppelin trở lại vùng biển Ba Lan.
Một năm sau, ngày 15/8/1947, một phi đội thuộc Hạm đội Biển Bắc ném xuống boong tàu 24 quả bom lớn nhỏ khác nhau nhưng vẫn không chìm. Cuối cùng, một toán đặc công nước phải cho phát hỏa cùng lúc 2 quả ngư lôi công suất lớn dưới đáy tàu khiến nó chìm. Tuy nhiên, sơ đồ mô tả tọa độ vị trí nơi Graf Zeppelin bị Hải quân Xô Viết đánh đắm đột nhiên thất lạc.
Mùa hè năm 2006, một nhóm thợ lặn thuộc công ty Petrobaltic chuyên thăm dò dầu khí ven thềm lục địa Ba Lan, tình cờ phát hiện những mảnh vỡ thuộc tàu sân bay cũ dưới lòng biển sâu 80 m, cách hải cảng Gdansk 38 hải lý về phía bắc. Tin tức được thông báo về Warsaw.
Ngày 26/7/2006, tàu thăm dò ORP Arctowski của Hải quân Ba Lan được phái tới hiện trường và xác nhận đó là "kho báu cuối cùng của Hitler". Ngay sau khi chiếc Graf Zeppelin được phát hiện, hãng DPA dẫn một nguồn tin từ Bộ Quốc phòng Đức khẳng định, chính phủ Berlin sẽ không đòi quyền sở hữu cái gọi là "kho báu cuối cùng của Hitler".
Chính giới Warsaw cũng đồng nhất với quan điểm rằng, nước Nga với tư cách thừa kế hợp pháp của Liên bang Xô Viết trước đây, sẽ có toàn quyền định đoạt số phận con tàu đồ sộ đang nằm dưới đáy biển Baltic.
Bản vẽ thiết kế phi cơ tàng hình Ho-229.
Mỹ làm chủ công nghệ máy bay tàng hình nhờ HO-229 của phát xít Đức
Sau khi đã chinh phục gần như trọn vẹn Âu lục, quân đội Đức vấp phải sự kháng cự bất ngờ trong các cuộc không kích nước Anh, do đối phương đã cải tiến loại radar mới phát hiện mọi vật thể đang bay đến gần. Ban lãnh đạo Quốc xã nghĩ đến việc chế ra loại máy bay cường kích mới hòng khuất phục người Anh.
Thống chế Hermann Goering - Tư lệnh lực lượng Không quân phát xít (Luftwaffe) - liền yêu cầu Công ty GWF, hãng sản xuất máy bay quân sự chủ yếu lúc đó phải chế tạo loại phi cơ có thể ném bom Bộ chỉ huy quân Đồng minh đồn trú trên đất Anh, gây bất ngờ cho địch cùng những tổn thất nặng nề.
Dựa trên bản thiết kế của cặp kiến trúc sư hàng không hàng đầu, cũng là 2 anh em Reimar và Walter Horten, phi cơ hiệu Ho-229 mang được tới một tấn bom, có thể bay với vận tốc 1.000 km/giờ ở độ cao 15 km.
Chuyến bay đầu tiên do Luftwaffe thực hiện.
Ngoài ra, lần đầu tiên công nghệ tàng hình được áp dụng trên cỗ cường kích phản lực có tầm hoạt động trên 1.000 km này, khiến radar đối phương không thể dò tìm giúp lực lượng phòng thủ kịp phản ứng hữu hiệu.
Công ty GWF đã sản xuất và cho thử nghiệm kiểu phi cơ Ho-229 V1 mang hình dáng khí động học tối ưu vào đầu tháng 3/1943, hoàn toàn có thể thay thế loại máy bay ném bom Junkers Jumo 004B có cùng vận tốc nhưng tiêu tốn nhiên liệu quá mức.
Đến cuối năm 1944, GWF xuất xưởng loại phi cơ cải tiến Ho-229 V2, với tính năng vượt trội được so ngang loại tiêm kích nổi tiếng Me-262.
Hơn 3 tháng sau, chiếc Ho-229 V3 xuất hiện và khắc phục các khiếm khuyết từ các kiểu trước đó, đáp ứng hoàn hảo cả 2 nhiệm vụ tấn công cũng như phòng thủ tầm xa. Tuy nhiên, vũ khí chưa kịp được đưa vào sản xuất hàng loạt, quân Đức thất trận.
Nhằm khai thác các kỹ thuật quân sự tiên tiến của đối phương, một nguyên mẫu Ho-229 V3 đã được chở về Mỹ làm dấy lên nghi vấn, rằng Washington làm chủ công nghệ tàng hình hiện nay dựa trên mô hình Ho-229 của quân Đức phát xít.
Tháo dỡ Ho-229 V3 cho mục đích nghiên cứu ở Mỹ.
Trong thời gian gần đây dựa trên bản vẽ duy nhất còn giữ được trong kho lưu trữ từ Thế chiến II, các chuyên gia của Công ty Northrop Grumman của Mỹ đã tái dựng mô hình phi cơ ném bom phản lực hiệu Ho-229, nhằm xác định khả năng tàng hình đích thực từ phương tiện bay hiện đại nhất của Luftwaffe.
Kết quả so với thế hệ radar cùng thời cho thấy phi cơ cường kích Ho-229 có đến 80% thành phần không hấp thụ sóng điện từ, nghĩa là không xuất hiện trên màn hình hiển thị radar. Chương trình thử nghiệm này đã được phát trên kênh truyền hình National Geographic ở Mỹ nhân kỷ niệm 70 năm kết thúc Thế chiến II.
Northrop Grumman cũng là hãng thiết kế và chế tạo kiểu phi cơ ném bom chiến lược tàng hình B-2A tối tân, cùng giá thành lên tới hơn một tỷ USD mỗi chiếc.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.